Tuesday, March 2, 2010

THANH THƯƠNG HOÀNG * PHIẾM LUẬN

*




*

PHIẾM LUẬN BÀN VỀ CÁI SỰ HÈN

THANH THƯƠNG HOÀNG

Cả tháng trời nay báo chí Việt hải ngoại “say sưa” và cả “hăng hái” nữa thi nhau bàn ra tán vào cuốn “Hồi ký của một thằng hèn”, tác giả là nhạc sĩ Tô Hải hiện sống trong nước. Người khen thì quá nhiều tuy nhiên cũng có vài người chê bai dè bỉu. Điển hình là ông nhà văn nhà báo tên tuổi và cũng là bạn thân của tôi và của cả nhà văn Uyên Thao, người chủ trương Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương (đã ấn hành cuốn sách), đó là Công Tử Hà Đông Hoàng Hải Thủy.


Nhưng có một thực tế không thể bàn cãi: cuốn sách đã bán chạy như tôm tươi, nhà xuất bản đang cấp tốc cho in thêm. Thực ra thì những điều nhạc sĩ Tô Hải viết ra trong cuốn hồi ký này, đa số người cầm bút Miền Nam trước đây đều biết, và có thể còn biết hơn thế nữa. Nhưng cuốn sách sở dĩ được mọi người nồng nhiệt tìm đọc và có “giá” vì “nó” được chính miệng người trong cuộc (nhân chứng sống) “kể tội” và “thú tội”.”Nó” thuộc loại “trái cấm xuất khẩu”. Mà người đời vốn dĩ thường thích trái cấm. Còn các tác giả miền Nam trước đây và ngay cả bây giờ ở nước Mỹ viết ra, người ta nếu không cho là bịa đặt cũng “kết” là nhằm mục đích tuyên truyền. Sau khi đọc hết cuốn “Hồi ký của một thằng hèn” tôi bỗng dưng nổi hứng muốn nhân dịp này bàn tán thêm về cái sự hèn của … thiên hạ.


Sống mấy chục năm dưới chế độ phi cầm phi thú, phải đau lòng nói rằng không chỉ có riêng mình ông Tô Hải là “thằng hèn” duy nhất, mà phải nói “nhân dân ta” cả miền Bắc đều hèn. Hèn từ trên xuống dưới, hèn từ trong bụng mẹ hèn ra. Hèn từ đời này sang đời nọ. Đến như cái lão Nhà văn Nguyễn Tuân nổi tiếng khinh bạc, vênh váo, tự kiêu, tự đại, coi thiên hạ dưới mắt như rác rưởi mà cũng phải thốt lên: “muốn sống (tồn tại trong chế độ) thì phải biết sợ”. Sợ phát sinh ra hèn. Hèn là tại sợ. Dưới sự kìm kẹp của cộng sản hỏi có bao nhiêu nhà trí thức, nhà văn, nhà thơ. nhà báo, nhà giáo; mấy ai dám không hèn dõng dạc ra tuyên ngôn:“ bút mực tôi ai cướp giật đi, tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá”?.



Hay toàn một lũ bồi bút , một lũ nô tì chạy theo bợ đỡ nịnh hót “nâng bi” (xin lỗi độc giả tôi phải dùng tới hai chữ này mới diễn tả được hết ý) kẻ cường quyền, thối bảo thành thơm, thơm bảo là thối để kiếm chút cơm thừa canh cặn của bọn này quẳng cho? Giấy trắng mực đen sách báo còn ghi rõ ràng những “đại thi hào” như Chế Lan Viên, những “đại văn hào” như Nguyễn Khải mãi tới khi ngáp ngáp, biết rằng mình sắp nhắm mắt lìa lời, chẳng còn sợ gì nữa, mới dám viết ra những lời ăn năn sám hối. Nhưng, lại nhưng, lại dặn vợ con là khi nào mình nằm yên trong lòng đất rồi mới tung ra cho thiên hạ biết. Hèn thật.


Chết vẫn chưa hết sợ, hết hèn. Còn bây giờ, tôi dám cả quyết là sau khi toàn thế giới tràn ngập trận bão “NET”, tất cả bọn văn nô, nhạc nô, báo nô trong nước đều biết rõ, biết hết đâu thực sự là tự do dân chủ, nhân bản, nhân quyền, đâu là nô lệ áp bức dã man tàn bạo - chỉ vì quyền lợi riêng của bè đảng mà biến cả dân tộc thành những kẻ hèn hạ bất lương. Và cái gọi là “xã hội xã hội chủ nghĩa” đã bị loài người vứt vào thùng rác từ lâu. Nhưng vì cái dạ dầy, vì cái áo khoác và nhất là vì sợ nên đã hèn hạ gục mặt cúi đầu làm tôi mọi cho bọn mặt người dạ thú.Thậm chí có một tên văn nô đồ tể trong nước (có thành tích chôn sống mấy ngàn người dân hồi tết Mậu Thân ở Huế) sau khi đọc cuốn “ Hồi ký của một thằng hèn” còn gân cổ chống chế, biện minh cho chế độ và chê trách Tô Hải là kẻ nông nổi lầm đường lạc lối (!) và bóng gió kết tội “hèn sĩ “ này ăn cháo đá bát. Trên đây là nói về cái sự hèn của những tên hèn trong giới mà người đời quen gọi là Văn nghệ sĩ (những kỹ sư tâm hồn, nói theo dọng điệu cộng sản).




Bây giờ tôi xin nói về cái hèn của đám đông mà ở đầu bài tôi đã “liều” viết là cả nước hèn. Câu này thực ra không phải của tôi mà của chính Tô Hải. Nơi trang 368 (HKCMTH) Tô Hải viết:”Vâng! Chính cái hèn của dân tộc tôi…”. Tiện đây tôi xin nói một chút xíu về mình. Vào những năm 1986, 1987 khi tù cải tạo về, buối tối ngồi viết lén cuốn tiểu thuyết “Tiến Sĩ Lê Mai”, đoạn đối thoại (trong nhà tù) giữa ngài tiến sĩ khoa trưởng đại học với một thiếu niên can tội phục quốc thắc mắc về cái hèn của những bạn đồng tù. Ngài tiến sĩ đã trả lời là cả dân tộc chúng ta có truyền thống hèn từ mấy ngàn năm. Nhưng vì tôi “rét”, nói rõ hơn là vì tôi sợ, tôi hèn. Sợ mọi người sẽ xúm lại đánh đòn hội chợ nếu chẳng may bản thảo lọt vào tay các “đồng chí” (vì dám chê trách mạ lị nòi giống Tiên Rồng anh hùng) nên đã viết “nhẹ” đi là “người Việt Nam chúng ta đa số hèn” (trang 125, TSLM).


Mới chỉ có vậy thôi mà tôi đã sợ. Thế mới biết cái sợ cái hèn nó đè nặng lên cuộc đời con người ta ghê gớm như thế nào sau ngày “được” CS giải phóng. Vậy thử hỏi trong mấy ngàn năm đô hộ giặc Tầu, trăm năm nô lệ giặc Tây, dân tộc ta có bao nhiêu kẻ không hèn? Tôi sẽ viết về việc này trong một bài sau. Hôm nay chỉ xin nói về cái hèn của “nhân dân ta” ở miền Bắc sau mấy chục năm sống trong thiên đường CS. Vấn đề đặt ra là từ mấy chục năm nay cả Miền Bắc có bao nhiêu người không hèn, không sợ tù đầy và cả chết nữa?. Có thể nói những người không sợ, không hèn từ lâu nay hiếm hoi lắm, đếm chưa đủ trên đầu ngón tay.

Còn những vị trốn thoát ra ngoại quốc rồi mới dám lên tiếng, viết sách phản kháng, phản tỉnh thì cũng đáng phục đấy nhưng chỉ phục một…phần thôi. Bây giờ tôi xin nói về những cái hèn điển hình mà tới giờ này “thiên hạ” vẫn còn tiếp tục hèn và chẳng những vậy còn ca tụng những “đấng” đại hèn. Trước hết là “bác Hồ vĩ đại”. Vào năm 1945, sau khi cướp được chính quyền, lo sợ sự hiện diện 200.000 quân Tầu của Tưởng Giới Thạch ủng hộ Việt Nam Quốc dân đảng giành mất chính quyền, Hồ Chí Minh đã vội vã tổ chức tuần lễ quyên góp vàng của dân (lấy lý do gây qũy kháng chiến) đúc pho tượng viên tướng tư lệnh Lư Hán. Rồi đích thân họ Hồ đem pho tượng vàng tới bản doanh Lư Hán, quỳ mọp dưới chân lão này dâng “cống vật” và cầu xin giúp đỡ để được ngồi yên trên “ngai” chủ tịch nước. Đường đường một “đấng“ chủ tịch nước, một “cha già dân tộc” (tự xưng) mà phải đi quỳ lạy một viên tướng “tầu phù” xin xỏ. Còn gì nhục nhã, hèn hạ và ê chề cho bằng, còn gì danh dự quốc gia!

Tiếp tới là “hèn đại nhân” thứ hai: “ngài” đại tướng họ Võ. Ông này có lẽ sinh ra có số bọc điều nên một bước từ nhà giáo trở thành nhà binh đeo ngay lon đại tướng không cần phải leo từng bước theo thứ tự hệ thống quân giai. Do đó mà trong chốn chiến trận “ngài” chỉ có mỗi cái tài “nướng” quân, sống chết mặc bay. Trận Điện Biên Phủ nhờ bọn tướng Tầu cộng chỉ đạo nên mới thắng được thực dân Pháp (và cũng vì đế quốc Mỹ không ra tay nghĩa hiệp cứu bồ) . Thế là bọn báo chí Tây phương thi nhau lấy ống đu đủ thổi phồng ngài đại tướng, ví von xếp hàng ngài với những danh tướng của Pháp và thế giới.

Và bọn đàn em trong nước, bọn bồi bút thừa cơ tâng bốc ngài lên chin tầng mây xanh, xếp ngài ngang hàng với 10 danh tướng của nhân loại, trong số có đức Trần Hưng Đạo, vị anh hùng dân tộc VN. Tốt thôi, vì đúng hay láo thì chúng ta cũng chẳng mất mát gì! Nhưng có một điều phải kể ra đây là ngài đại tướng cũng là người có học hành trí thức, biết lẽ phải điều trái, đọc sử sách biết gương tiết tháo của người xưa “uy vũ bất năng khuất”. Nhất là cầm cả triệu quân trong tay và mong muốn trở thành anh hùng dân tộc, bảng đồng bia đá khắc tên, mà lại hèn thì quả hết chỗ nói! Tôi không hề có ý xuyên tạc hay bịa đặt để bôi nhọ ngài đại tướng. Chứng cớ về cái sự hèn của ngài đại tướng rành rành, khắp bàn dân thiên hạ đều biết.


Sau “chiến thắng” năm 1975, trong lúc ngài đại tướng đang công du các nước Âu châu để khoe khoang thành tích “đánh cho Mỹ cút ngụy nhào” thì ở trong nước bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ cắt chức cầm quân của ngài và giao cho ngài chỉ huy việc “cầm quần” đám “chị em ta”.Thế mà ngài đại tướng cũng không hề có một phản ứng, lẳng lặng cúi đầu cam nhận chức vụ (tồi tệ) mới. Lẽ ra với khí thế đang lên của ngài lúc đó, ngài có thể lên tiếng kết án bọn Lê Duẩn và tuyên bố thành lập Mặt trận hay chính phủ lưu vong gì đó, biết đâu ngài chẳng làm nên lịch sử? Chưa hết, tiếp đó bọn đàn em tay chân thân tín của ngài “những công thần kháng chiến chống Pháp” như các tướng Hoàng Văn Thái, Lê Trọng Tấn vv…đều bị thủ tiêu hoặc nhẹ hơn là cắt chức về vườn đuổi gà cho vợ mà ngài đại tướng vẫn phớt lờ, không dám hó hé một lời, tiếp tục ngậm miệng ăn lương thì đúng là hèn vào loại nhất nhì thiên hạ. Đến nỗi bà vợ của ngài phải thốt lên (với bọn báo chí Tây phương ở Paris) : ông ta là một kẻ hèn!



Nếu ông tướng này bây giờ bớt hèn và dám liều như nhà nhạc sĩ hèn Tô Hải viết một cuốn hồi ký lấy tên “ Tôi là một tên tướng ĐẠI HÈN”, tôi đoan chắc cuốn này sẽ bán cả mấy trăm ngàn cuốn. Mong bà phu nhân của ngài đại tướng hèn khuyến khích “đấng” phu quân kể lại những cái sự hèn của ngài (thuê thợ viết, vì bây giờ ngài sắp xuống lỗ rồi viết sao nổi). Nếu làm được vậy may ra ngài đại tướng mới rửa bớt được cái sự hèn của ngài! Nếu ngài đại tướng vẫn hèn không dám kể thì bà phu nhân (thay chồng) kể lại tất cả những gì bà đã chứng kiến. Tôi tin việc làm này của bà cũng rửa được nhiều vết nhơ bám đầy ngôi sao nơi cổ áo của ngài đại tướng hèn! Tới đây tưởng cũng nên nói thêm là tướng tổng tư lệnh đã hèn như vậy thì bọn tùy tướng dưới trướng tất nhiên cũng phải hèn như Sếp hoặc hơn Sếp thì mới giữ được mâm cơm đầy thịt cá cao lương mỹ vị và vàng bạc châu báu chất đầy nơi ngân hàng ngoại quốc. Trên đây là những cái hèn thuộc loại “vĩ đại” của các “vĩ nhân”, điển hình cho giới chóp bu CS. Cái hèn tiếp theo tôi xin nói là cái hèn của “nhân dân ta”.


Trên nửa thế kỷ bị bọn cộng sản đè đầu cưỡi cổ, bị bóc lột tận xương tủy, đói rét tận cùng mà khắp nước có thấy một ai hó hé lên tiếng kêu ca gì đâu, nói gì tới vùng lên tranh đấu. Cái trận cuồng phong cải cách ruộng đất giết chết oan uổng hàng trăm ngàn người, tài sản tiêu ma, “nhân dân ta” vẫn cứ nín thinh chịu trận. Rồi khi bọn cầm quyền sửa sai xí xóa tội ác, “nhân dân ta” cũng vẫn câm như hến, chẳng thấy ai khiếu nại kêu oan! Trong khi đó bọn bồi bút (trong số có nhà nhạc sĩ hèn Tô Hải) thi nhau ca ngợi “chiến công” giết người cướp của của bọn đồ tể. Không thấy một “nhân sĩ Bắc Hà” nào lên tiếng than, lên tiếng kêu, tiếng khóc dùm dân oan! Nhưng xét ra cái sự hèn của “nhân dân ta” cũng là đương nhiên thôi, vì đó là căn bệnh trầm kha mãn tính mà đa số nhân dân các nước dưới sự kìm kẹp của CS (nhất là ở phương Đông) đều mắc phải. Này nhé, nhân dân Bắc Hàn trải qua gần thế kỷ dưới sự “lãnh đạo anh minh” của cha con lãnh chúa Kim Nhật Thành khổ còn hơn…chó mà có thấy một ai dám “húng hắng” kêu ca hoặc than khổ lấy một tiếng đâu.


Đói đến rã họng, rách đến tả tơi mà hễ cứ mở miệng là đứng thẳng người chắp tay cung kính tri ân đại lãnh tụ! Cả mấy chục triệu người mà run sợ đến khiếp nhược một con người thì không hèn là gi. George Eliot đã nói: “It is mere cowardice to seek safety in negations” (Thật là một sự hèn nhát hiển nhiên để tìm lấy yên ổn trong mọi chối từ). Rồi tới việc các đại đồng chí Trung quốc cai trị nhân dân bằng roi vọt, bằng cái bóp chặt dạ dầy, bằng đầy ải trong các trại tập trung nơi công trường mà trải qua ngót thế kỷ chỉ mới xẩy ra có một biến cố Thiên An môn. Cả tỷ con người ấy mà đồng tâm nhất trí “ngàn vạn cánh tay đưa lên”, mỗi người chỉ cần…búng nhẹ một cái thôi thì mấy chục tên chúa đỏ ngồi ở Trung Nam Hải chỉ có nước tan thây nát xác, chết không kịp ngáp. Nhà văn hào Nga Solzhenitsyn đã viết (hồi còn con ma CS) “chỉ cần 200 cánh tay giơ lên cùng lúc thì cục diện nước Nga đã không còn như bây giờ”.


Vâng, mọi sự tệ hại trên thế gian này có thể nói đều do cái hèn của con người cả. Nói đâu xa, việc đang diễn ra trong nước ta đấy. Bọn bành trướng Bắc Kinh tự vẽ họa đồ đặt định hải phận, cướp không của đất nước chúng ta hàng ngàn hải lý rồi còn ngang xương ra lệnh cấm đồng bào ta (bao đời đánh bắt cá trên vùng biển thân thương) không được lớ xớ tới vùng cấm do chúng áp đặt. Biết bao ngư dân của chúng ta bị bọn bành trướng đánh đập bắt giam giết chết và tịch thu tầu thuyền mà có thấy “các đồng chí lãnh đạo” đảng, nhà nước ta mở miệng phản đối đâu! Người trong nước gọi “các đồng chí lãnh đạo” là “hèn đại nhân”. Tướng quân Trần Bình Trọng (nghĩa khí ngút trời) có linh thiêng xin ngài hiện về cầm gươm chỉ vào mặt bọn bán nước cầu vinh này bài học “thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc”.


Đó là chuyện của những hèn đại nhân. Bây giờ tôi xin kể tiếp chuyện của các “hèn sĩ”. Chuyện mới diễn ra ngay trên đất Mỹ này. Mấy tháng nay có khá nhiều nhà văn, nhà báo, nhà bình luận trong nước (được giới báo chí, văn nghệ Việt Nam hải ngoại phong cho là “các nhà văn đối kháng”, (vì trước đây đã có can đảm viết sách, viết báo chống đối đảng, nhà nước gửi ra ngoài này đăng) được đảng, nhà nước ta cho phép “Mỹ du” đọc đít cua, đít cáy tại mấy trường đại học Mỹ. Những ông nhà văn nhà viết này đều thuộc hàng đói rách thâm niên, (vì không được đảng, nhà nước tận tình chiếu cố như các “hèn sĩ” Tô Hải) thì lấy đâu ra tiền chi cho việc mua vé bay, việc di chuyển ăn ở từ Bang này sang Bang khác gặp gỡ bà con hay bạn bè (ngụy) cũ? Một là do các trường đại học Mỹ chi. Hai là do đảng, nhà nước ta cung cấp. Riêng cái việc được đảng, nhà nước cho “Mỹ du” cũng đã phải cam kết thi hành chỉ thị rồi. Đó là thực thi chính sách “tam thập lục kế” (tức nghị quyết 36).


Có anh nhà văn sang đây cứ đóng vai câm điếc, ai hỏi gì cũng không nói, ai “thắc mắc” gì cũng nhe răng cười trừ. Vì sợ nói năng lăng quăng bị bọn báo chí bên này “xuyên tạc” thì khi về nước khó mà sống nổi với các đại đồng chí. Cứ đóng vai câm điếc chắc ăn. Có anh trước đây mấy năm hung hăng con bọ xít viết sách chỉ trích đường lối chính sách của đảng, nhà nước và “chơi” luôn cả thánh kinh Mác xít nữa, được bọn lái sách ngoài này in ấn, quảng cáo ầm ĩ. Thế mà khi sang đây, trái với ý muốn của bọn đầu cơ chính trị, ”hèn sĩ” này thay vì nói về “thi sĩ mầu tím hoa sim” (như chương trình đã định) lại quay ngoắt 180 độ, mở miệng khuyên sinh viên người Việt nên về nước học hỏi thêm và sau này thành tài thì về nước phục vụ “quốc gia dân tộc”. Và “ hèn sĩ” (chắc là được ai đó mớm) còn to tiếng kêu gọi người Việt hải ngoại khi gửi tiền về làm công việc từ thiện nên giao cho các đoàn thể hiệp hội trong nước “đưa giúp”! Tấn trò hèn lộ liễu quá ông “hèn sĩ” ơi. Thà rằng cứ câm miệng ăn tiền may ra còn được chút cháo bố thí của người Việt hải ngoại vốn giầu từ tâm.


Nghĩ mà …tội nghiệp cho đồng hương ta, chỉ vì tấm lòng từ tâm bao la như trời biển “thương người như thể thương thân”, lúc nào cũng muốn cứu giúp kẻ lầm than nên cứ bị bọn “hèn sĩ” trong nước (qua Mỹ, qua Pháp) lợi dụng sỏ mũi hoài. Họ được “quân ta” bốc lên tận mây xanh, được ăn được nói và được cả “gói” bỏ túi. Thế mà khi “qua cầu” là họ giở ngay cái giọng điệu xỏ xiên xem thường xem khinh…”bọn ngụy” liền! Bây giờ tôi xin trở lại với “thằng hèn” Tô Hải. Qua những lời “thú tội” của ông nhạc sĩ già Tô Hải trên 500 trang sách thì ngoài cái sự hèn ra tôi còn nhận thấy ông là một tên gian manh thượng thặng. Ông không phải là nhạc sĩ tài ba nhất chế độ, lại có thân nhân làm tướng Ngụy, (có thân nhân là dân ngụy đã khốn khổ trăm bề huống chi lại là tướng!) mà trải qua trên nửa thể kỷ ông vẫn cứ sống phây phây ăn trên ngồi trước, được đảng, nhà nước tin tưởng và biệt đãi hậu hĩnh (trong khi cả nước đói khổ) thì phải biết “tài năng” bợ đỡ và thủ đoạn của ông đạt tới mức thượng thừa như thế nào. Ông bảo ông đã nhìn thấy cái đống phân hôi thối (bọn cầm quyền) từ lâu nhưng vì hèn nên cứ nhắm mắt bịt mũi “cũng đành nhắm mắt đưa chân” để được vinh thân phì…da.


Mãi tới khi sắp về chầu tiên tổ và thấy thiên hạ “cả tiếng dài hơi” sỉ vả đảng, nhà nước (mà không hề hấn gì) nên ông mới liều tung ra cuốn hồi ký kể tội người và kể tội mình. Nếu có “ra sao” thì ông cũng cóc sợ vì ông chẳng còn gì để mất, trên 80 tuổi rồi, chết còn không ngán thì còn gì để mà sợ.Thế là ông hết hèn. Dù sao chúng ta cũng phải thán phục ông, ông còn hơn các “đồng nghiệp hèn” của ông nhiều, giờ vẫn đang tiếp tục sống nhục, sống hèn. Duy có một điều tôi vẫn thấy ái ngại cho ông. Vì trải qua hết cả đời người phục vụ cho đảng, dù muốn hay không, bàn tay cũng đã nhúng máu anh em. Liệu những lời ăn năn sám hối có rửa sạch được không? Nhưng dù sao “có còn hơn không”. Ước chi những người hiện đang sống một cuộc sống hèn trong nước, đang đưa lưng cho lũ bạo quyền cưỡi, sớm tỉnh ngộ và cùng lúc giơ cao cánh tay lên hét lớn: “Chúng tôi không hèn nữa. Chúng tôi ăn năn hối hận. Chúng tôi muốn làm người”. Tôi nghĩ may ra lúc đó nhân dân ta, đất nước ta mới thoát khỏi nỗi nhục khi ra nước ngoài không dám nhận mình là người Việt Nam. Còn nếu cứ như bây giờ thì…

THANH THƯƠNG HOÀNG .

*

No comments: