Monday, March 1, 2010

THƠ HẠ THÁI * THƠ TRẠCH GẤM




Hoài thương chốn ấy các anh nằm

Hạ Thái

Tôi viết bài thơ từ phương xa
bài thơ không dán con tem gởi qua bưu điện,
nhưng nó sẽ đi thật nhanh theo ngọn gió bay,
đây lời thiết tha,
gói chân tình người còn lại sau cuộc binh đao,
lòng tự hỏi: không một lần được chết, năm kề nhau,
như đã từng kề vai dưới chiến hào một thời lửa đỏ.




Giờ trôi dạt phương này xa xôi quá,
nén nhang tàn theo gió có bay xa
giấc thiên thu anh yên nghỉ xứ Biên Hoà,


từng hoang phế một thời sau khổ nạn
những nấm mồ hoang tháng năm rêu phong, hoa dại choán…
bao nhiêu lâu hương khói đã lạnh tanh,
bao nhiêu lâu không được viếng thăm cấm đủ điều…
còn nói chi nghĩa tử.





sống hiên ngang, chết , chẳng hề bị quên lảng,
nằm âm thầm nhưng đồng đôi chẳng lảng quên,
từ anh thương binh thân thể không còn nguyên,
và bè bạn hướng về anh bằng tình thương trân quý,


tình chiến hữu, bao năm rồi anh nhỉ mãi khắc sâu trong tận trái tim. Tôi ở phương xa, còn chi để làm tin, thì đây những tấm hình với hàng mộ bia trong ngày xuân đến,
tình chiến hữu mặn mà vô bờ bến,
nhìn nghĩa trang mắt ướt đẩm viền quanh,
tôi viết bài thơ một ý chân thành,
không gởi đi, chỉ đọc khi gió thoảng,
và tin chắc là anh nhận được bên kia.


Feb-24-10.
nhân xem hình TPB-VNCH tảo mộ Nghỉa Trang Biên Hòa
trong dịp xuân Canh Dần.






LỜI TRƯỚC NGHĨA TRANG
Trạch Gấm

Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến
Được cái hơn mầy, nhìn thấy đau thương
Đành làm người ngu đổ thừa vận nước
Uổng cả tháng ngày gối đá nằm sương

Mầy đã hơn tao vì mầy đã chết
Hưởng chút lễ nghi, hưởng chút ân cần
Có được người thân cho lời nuối tiếc
Còn tao bây giờ, sống cũng như không.

Mầy có tin không, quê hương đã mất
Giữa lúc bọn tao nguyên vẹn hình hài
Đâu thuở quân trường, đâu thời huấn nhục
Để nhận lấy ngày khốn nạn hôm nay

Một lũ đàn anh tan hàng cuốn gói
Bỏ mặc bọn tao đứng khóc dưới cờ
Món nợ tang bồng, bao giờ trả nổi
Mất cả sơn hà, cứ tưởng như mơ



Giờ chẳng dám nhìn ngay vào mắt Mẹ
Cũng chẳng đủ lời tâm sự cùng Cha
Đành đến thăm mầy những thằng đã chết
Ngày…quê hương còn lắm nỗi thiết tha.

Trạch Gấm

*

No comments: