Thursday, February 3, 2011

NGUYỄN THIÊN THỤ * LÃO TỬ


Lão Tử
NGÀY XUÂN ĐỌC LÃO TỬ ĐẠO ĐỨC KINH
NGUYỄN THIÊN THỤ

Lão Tử, người làng Khúc Nhàn, Hưng Lệ, huyện Khổ , nước Sở , họ Lý, tên Nhĩ, tên tự là Bá Dương, tên thuỵ là Đam. Ông làm quan sử giữ nhà chứa sách của nhà Chu, tức là người trông coi thư viện hoàng gia. Ông sống đồng thời với Khổng tử nhưng lớn tuổi hơn Khổng Tử .Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỷ thứ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỷ thứ 4 TCN, thời Bách gia chư tử và Thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh (道德經) - cuốn sách Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo.
Truyền thuyết cho rằng Khổng Tử đã yết kiến Lão Tử, hỏi về lễ.



Khi Khổng tử qua Chu, hỏi Lão tử về lễ, Lão tử đáp:“Những người ông nói đó, thịt xương đều đã nát thịt cả rồi, chỉ còn lại lời của họ thôi. Vả lại, người quân tử nếu gặp thời thì ngồi xe ngựa, không gặp thời thì đội nón lá mà đi chân. Tôi nghe nói người buôn giỏi thì giấu kĩ vật quí, coi ngoài như không có gì; người quân tử đức cao thì dong mạo như ngu độn. Ông nên bỏ cái khí kiêu căng, cái lòng đa dục, cái vẻ hăm hở cùng cái chí quá hăng của ông đi, những cái đó không có ích gì cho ông đâu. Tôi chỉ khuyên ông có bấy nhiêu thôi”.

Khổng tử về, bảo môn sinh: “Loài chim, ta biết nó bay được; loài cá ta biết nó lội được; loài thú ta biết nó chạy được. Chạy thì ta dùng lưới để bẫy, lội thì ta dùng câu để bắt, bay thì ta dùng tên để bắn. Đến loài rồng cưỡi gió mây mà lên trời thì ta không sao biết được. Hôm nay ta gặp ông Lão tử, ông ta là con rồng chăng?”.

Bao lần đọc Lão tử Đạo Đức Kinh, tôi nhận thấy tư tưởng của Ngài thật thâm sâu.

I. VÔ VI

Trọng tâm của Lão tử là " vô vi". Trong "Đạo Đức Kinh", Lão tử nói nhiều về vô vi.
Vi vô vi, tắc vô bất trị (Chương 3)爲無爲, 則無不治.. (Theo đạo vô vi thì được thịnh trị).
Đạo thường vô vi nhi vô bất vi (37) 道常無爲而無不爲 (Theo đạo thường là không làm thì việc gì cũng làm tốt đẹp).
Ngô thị dĩ tri vô vi chi hữu ích(43) 吾是以知無爲之有益 . (Do đó mà tôi biết “vô vi” là có ích)
Vô vi nhi vô bất vi 無爲而無不爲.(48) (Không làm mà việc gì cũng làm hết).


Vô vi là gì? Tại sao vô vi mà thành công?

1. Vô vi là đừng làm bậy, đừng thái quá. Phải tôn trọng chuyên môn, ngành nghề, phải cần người tài đức, đặt người đúng chỗ đúng việc theo lẽ công bằng , tinh thần quốc gia, và chí công vô tư. Hữu vi nghĩa làm sai, làm bậy, trái luật pháp, trái khoa học và nhân tâm.

Vấn đề này thì ai cũng rõ. Không ai lại mời một kẻ không biết gì về y thuật mà chữa bệnh cho vợ con mình. Không ai bỏ tiền ra để mướn một kẻ không biết làm nhà mà xây nhà cửa cho mình.
Marx không xuất thân từ một đại học kinh tế, ông chỉ đọc qua vài sách kinh tế của Anh, và cũng chưa có kinh nghiệm quản lý và hoạch định kinh tế mà đã quyết định bãi bỏ tư hữu, tịch thu tài sản tư bản, xây dựng cộng sản chủ nghĩa, cưỡng bách lao động. . .Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông không phải là những nhà kinh tế mà lại tự mình hoạch định kế hoạch năm năm, mười năm rất vĩ đại, rốt cuộc nhân dân chết đói, chết vì bệnh tật hàng chục triệu người!

Lenin, Stalin , Mao Hồ đánh đuổi trí thức, đem nông dân, thợ thuyền giữ các chức vị hành chánh tại các địa phương và các bộ viện, hãng xưởng tất nhiên sẽ phá hoại quốc gia. Chính sách "vô sản chuyên chính" và " hồng hơn chuyên" là nguồn gốc phá hoại quốc gia. Các chính phủ thời quân chủ và tư bản luôn trọng người tài đức cho nên quốc gia thịnh trị hơn cộng sản.

Trái với vô vi là hữu vi, nghĩa là không biết mà nói, mà làm, không học, không kinh nghiệm mà làm. Đã thế còn ngông nghênh tự cao là trí tuệ, là anh hùng, xây dựng xã hội đẹp gấp ngàn lần tư bản! Quân chủ và tư bản thì trọng chuyên môn, học vấn và khoa học. Các viên chức cũng như thợ thuyền đều phải học, phải thi rồi mới được hành nghề. Cộng sản không chú trọng chuyên môn, kiến thức, chúng cần những tay chân thân tín và độc ác. Cộng sản không học mà làm, hoặc " vừa học vừa làm", tất nhiên sẽ hư việc, tốn tiền, nhân dân và đất nước bị đem làm vật thí nghiệm.


2.Vô vi không phải là không làm gì hết mà là hành động theo khoa học.

Marx và bọn cộng sản tự xưng là khoa học nhưng sự thật họ duy tâm. Các nhà khoa học cho rằng muốn chinh phục thiên nhiên phải theo quy luật thiên nhiên. Lenin, Stalin coi khinh trí thức, giết hại , đánh đuổi các khoa học gia cho nên sau này thiếu chuyên gia phải thuê chuyên gia tư bản. Mao Trạch Đông coi khinh khoa học, không nhập cảng máy móc Âu Mỹ, bắt dân chân lấm tay bùn cho nên dân chết mà không đạt năng suất cao.

Các ông tỉnh ủy, huyện ủy tại Việt Nam chưa học đến lớp ba trường làng, tất nhiên là không biết gì về khoa thủy lợi, thế mà bắt dân đào dọc, đào ngang làm thủy lợi, rốt cuộc nơi cao hết nước, còn nơi thấp thì ngập nước!
Vì Mao không tôn trọng trí thức và khoa học nên sau này Đặng Tiểu Bình mới chủ trương bốn hiện đại hóa trong đó khoa học, kỹ thuật là then chốt. Việt Nam không tôn trọng trí thức và khoa học nên kết quả là đạt tầm mức khoa học xuyên tâm liên và bèo hoa dâu.

Cộng sản tham lam, phá rừng để lấy đất và lấy gỗ bán lấy tiền, họ không biết hoặc không cần biết rằng phá rừng sẽ gây ra lụt lội.

Trong khi đó, quân chủ và tư bản trọng trí thức và khoa học. Con em nhân dân đều được học, được thi và bổ dụng vào các ngành nghề cho nên trong lãnh vực nào, quân chủ và tư bản đều tiến bộ , giỏi giang hơn cộng sản.

3. Vô vi nghĩa là theo tự nhiên

Thiên nhiên có quy luật của nó, có trật tự của nó. Núi cao sông rộng là tự nhiên. Côn trùng, dã thú có trách nhiệm của nó. Đừng cắt chân cò đừng tháp chân vịt. Đừng can thiệp vào tự nhiên. Đừng cho mình có tài xẻ núi lấp sông. Muốn chinh phục thiên nhiên phải theo quy luật thiên nhiên . Dời nhà lên núi, nơi ruộng phèn dân trồng cói lác thì bắt dân trồng lúa ; nơi ruộng tốt dân trồng lúa thì bắt dân trồng cói lác là phản thiên nhiên, phản khoa học. Nơi đất giá rét mà trồng cây cao su, lấy thân người ngăn đê chống lụt là phản khoa học, và phản thiên nhiên.

4.Vô vi nghĩa là phải theo nhân tâm, theo đạo lý của loài người

Khoa học có quy luật của khoa học. Xã hội và tâm lý con người cũng có quy luật riêng.Tư hữu là quyền thiêng liêng của con người. Diệt trừ tư hữu là trái lòng người, dân chúng sẽ chán nản, không tích cực lao động. Hơn nữa, không bao giờ diệt hết óc tư hữu. Cấm tư hữu, đem tài sản nhân dân làm công hữu thì bọn cộng sản sẽ chiếm lấy công hữu làm của riêng. Giai cấp mới, tư sản đỏ phát xuất từ óc tư hữu. Giai cấp mới ở biệt thự, sống theo tiêu chuẩn đặc biệt, đi xe hơi triệu đô la chính là do óc tư hữu.. .Cách mạng theo kiểu cộng sản chỉ là "tái chủ dịch nô" mà lại tốn xương máu!

Dựng nên " đấu tranh giai cấp" là chia rẽ quốc gia, là phá hoại đất nước, làm cho làng xóm hận thù nhau, gia đình tan nát, con đấu cha, vợ tố chồng, mất nhân luân, vi phạm đạo đức và tình cảm thiêng liêng của con người . Trong khi đó Phật giáo, Nho giáo, Thiên Chúa giáo dạy từ bi, bác ái nhân nghĩa, và cách mạng dân chủ cũng đã nhấn mạnh về nhân quyền và dân quyền. Xã hội quân chủ và tư bản có tình người và có tính nhân bản hơn chủ nghĩa cộng sản.

Cộng sản với chính sách vô sản chuyên chính khủng bố nhân dân thì nhân dân không ủng hộ họ.
Độc tài , độc đảng là trái dân tâm, ngăn cấm tự do con người là trái với nhân quyền. Những hành động đó sẽ bị nhân dân chống đối Khi thời cơ chín muồi, nhân dân sẽ nổi dậy tiêu diệt cộng sản.
Quân chủ và tư bản vẫn để cho nhân dân tham gia chính quyền, còn cộng sản không cho nhân dân tham gia chính quyền, hai bên hoàn toàn khác nhau, không phải khoác nhãn hiệu dân chủ mà cộng sản thực thi dân chủ. Tất cả là đối trá, cộng sản chà đạp con người, coi nhân dân là nô lệ, là loài vật.

Lão Tử theo thuyết tự nhiên. Phải tôn trọng tự do của nhân dân, đừng can thiệp đời sống của nhân dân. Bắt dân vào tập thể, tập đoàn, cưỡng bách lao động là xâm phạm đời sống nhân dân . Nhân dân xưa nay tự lo cho họ, họ không cần những kẻ độc ác và ngu ngốc dạy bảo họ, can thiệp một cách thô bạo vào đời sống nhân dân bởi vì bao kế hoạch năm mười năm và HTX đã thất bại. Cộng sản huyên hoang là cải tạo xã hội, xóa bất công nhưng thật tế là sai lầm. Marx cho rằng Phật, Chúa và các nhà xã hội trước ông là lạc hậu, chỉ có thuyết của Marx là tích cực, giải quyết rốt ráo vấn đề, nhưng theo Lão tử, Marx và cộng sản phản khoa học, và trái lòng người. Phải để cho con người sống tự nhiên, phải theo vô vi, nghĩa là đừng làm trái tự nhiên, đừng dạy chính trị, đừng bắt nhân dân học tập Mác Lê, đừng cưỡng bách, đày đọa nhân dân, đừng khủng bố, sát hại nhân dân, đừng cho rằng mình là tài ba có trí tuệ, có thể diệt sạch tham ô, bóc lột.Đừng làm những việc phản khoa học, trái lòng người đó là vô vi của Lão tử:

Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo; vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi bất cư. Phù duy bất cư, thị dĩ bất khứ (2).
是以聖人處無爲之事, 行不言之教; 萬物作焉而不辭, 生而不有, 爲而不侍, 功成而不居. 夫唯不居, 是以不去
(Cho nên, thánh nhân xử sự theo thái độ “vô vi”, dùng thuật “không nói” mà dạy dỗ, để cho vạn vật tự nhiên sinh trưởng mà không can thiệp vào , khéo nuôi dưỡng vạn vật mà không chiếm làm của mình, làm mà không cậy khéo, việc thành mà không quan tâm tới. Vì không quan tâm tới nên sự nghiệp mới còn hoài.)

Các xã hội quân chủ và tư bản không trái đạo lý như cộng sản nên tồn tại lâu dài hơn chủ nghĩa cộng sản.


II. MÂU THUẪN & THỐNG NHẤT

Lão tử xem vạn vật cùng hòa hợp nhau mặc dầu chúng có những mặt khác nhau, đôi khi mâu thuẫn.
Hữu vô tương sinh, nan dị tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hoà, tiền hậu tương tuỳ (2)
有無相生, 難易相成, 長短相形, 高下相傾, 音聲相和, 前後相隨
(Có” và “không” sinh lẫn nhau; dễ và khó tạo nên lẫn nhau; ngắn và dài làm rõ lẫn nhau; cao và thấp dựa vào nhau; âm và thanh hòa lẫn nhau; trước và sau theo nhau.)

Kinh Dịch cũng đồng quan điểm, cùng cho rằng những mặt mâu thuẫn chính là những lực giao thoa với nhau, hòa hợp với nhau mà tạo ra vũ trụ. Âm dương hòa hợp, cũng như nam nữ giao hoan thì thế giới và vũ trụ phát triển:
Thiên địa nhân huân vạn vật hóa thuần, nam nữ cấu tinh, vạn vật hóa sinh .
天地因缊,万物化醇,男女构精,万物化生 (Hệ từ hạ)

Âm Dương, Hữu Vô, Sắc Không cũng vậy. Âm Dương, Sắc Không chỉ là hai mặt của một thực thể, chúng không tách lìa, chúng kết hợp với nhau.
Ba la mật tâm kinh nói:
Sắc tức thị không, không tức thị sắc"
色即是空空即是色"
nghĩa là sắc không không chống đối, không mâu thuẫn. Kinh Dịch (Hệ từ thượng) nói : "nhất âm nhất dưong chi vị đạo
一陰一陽之謂道
(Một âm một dương tạo ra vũ trụ).

Sách Đạo Đức kinh nói:
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, tam sinh vạn vật.Vạn vật phụ âm nhi bão dương, trung khí dĩ vi hòa.
道 生 一 , 一 生 二 , 二 生 三 , 三 生 萬 物 萬物負陰而抱陽, 中氣以爲和 (42).
(Đạo sinh ra một, một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh vạn vật. Vạn vật đều cõng âm mà ôm dương, ở giữa là khí trung hòa).

Nói như vậy, Sắc Không, Âm Đương, Hữu Vô đều cần cho vạn vật.

Hegel và Marx đưa ra những cặp phạm trù nhưng chính Kinh Dịch và Lão tử đã đưa ra trước. Cái tội của Marx là chủ trương đấu tranh giai cấp, xúi vô sản đấu tranh với tư bản để cho cộng sản nắm quyền mà rốt cuộc vô sản vẫn nghèo đói. Trong khi đó, chế độ quân chủ và tư bản, lao tư hợp tác để tồn tại cho nên xã hội Âu Mỹ thịnh trị, còn Á Đông chạy theo giai cấp đấu tranh kết quả đau khổ vô cùng!

Marx cũng nêu lên quy luật mâu thuẫn trong Biên chứng pháp. Ông nói sự vật mâu thuẫn nhưng cũng có mặt thống nhất ấy thế mà ông lại hô hào vô sản tiêu diệt tư bản!
Khrushchev chủ trương xét lại, nêu cao khẩu hiệu thế giới hòa bình, vô sản, có thể hợp tác với tư bản chứ không cần đấu tranh giai cấp, các quốc gia cộng sản có thể cộng tác với các quốc gia tư bản. Tư tưởng của ông bị đám bảo thủ Brezhnev chống đối nên ông bị giam cầm. Trung Quốc, Việt Nam chống đối Khrushchev và chủ trương xét lại nhưng sau này Trung Quốc và Việt Nam lại theo Khrushchev mở cửa cho tư bản đầu tư.


Đấu tranh giai cấp và tiêu diệt tư hữu không giải quyết được bất công xã hội. Xã hội có nhiều tầng lớp, nhiều giai cấp. Chia ra giai cấp thống trị và giai cấp bị trị chỉ là một cách chia không chính xác. Giả sử rằng có hai giai cấp thống trị và bị trị thì khi giai cấp bị trị cướp chính quyền, giết và cướp tài sản của giai cấp thống trị thì xã hội vẫn còn hai giai cấp thống trị và giai cấp bị trị, bởi vì giai cấp bị trị nhảy lên cai trị và giai cấp thống trị lui xuống làm giai cấp bị trị, Thành thử Marx bảo sau khi cướp chính quyền và tài sản tư sản thì xóa giai cấp là một điều sai lầm nếu không nói là lừa dối.

Lại nữa, khi cấm tư hữu, tập trung tài sản vào kho nhà nước, thì tài sản này ngay lập tức trở thành tài sản riêng của một nhóm người lãnh đạo, còn dân chúng trở thành nô lệ cho giai cấp mới.

III. ĐẠO ĐỨC

Đức Phật, Lão Tử, Khổng Tử, Mạnh Tử, Jésus đều khuyên con người nên làm lành, lánh ác, sống lương thiện. Quan trọng nhất trong giao tiếp xã hội, con người phải giữ nhân nghĩa. Nhiều người cho rằng chính trị, thương mại khó dùng nhân nghĩa, đạo đức . Thực tế không phải thế. Trong giao tiếp giữa người và người, trong bang giao quốc tế đều phải dùng nhân nghĩa thì mới bền vững.
Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử cũng khuyên con người nên biết cách xử thế, nên sống đạo đức để tạo một xã hội an bình, thịnh vượng.

1. Nhân đức

Lão Tử khuyên ta tu nhân, tích đức:
Tu chi ư thân, kỳ đức nãi chân. Tu chi ư gia, kỳ đức nãi dư. Tu chi ư hương, kỳ đức nãi trường. Tu chi ư quốc, kỳ đức nãi phong. Tu chi ư thiên hạ, kỳ đức nãi phổ (54).
修 之 於 身, 其 德 乃 真. 修 之 於 家, 其 德 乃 餘. 修 之 於 鄉, 其 德 乃 長. 修 之 於 國, 其 德 乃 豐. 修 之於 天 下, 其 德 乃 普
(Nếu lấy Đạo tu thân, thì đức sẽ thực. Nếu lấy Đạo mà tu sửa gia đình, thì đức sẽ thừa. Nếu lấy Đạo mà tu sửa làng, đức sẽ phong thịnh. Nếu lấy Đạo tu sửa thiên hạ, đức sẽ phổ quát ).

2. Thành thật, trung hậu

Lão Tử cũng như Khổng Tử khuyên ta nên thành tín trong giao thiệp cùng người.

Lão Tử khuyên ta:
Dữ thiện nhân, ngôn thiện tín (8)
與 善 仁, 言 善 信
( Giao tiếp với người một mực nhân ái; nói năng thành tín )

Lão Tử chỉ trích những kẻ khoa khoang, tuyên truyền khoác lác, nhất là trong chính trị:
Tự hiện giả bất minh, tự thị giả bất chương, tự phạt giả bất công, tự khoa giả bất trường. (24)

自見者不明, 自是者不彰, 自伐者不功, 自誇者不長. 其於道也曰: 餘食贅行, 物或惡之, 故有道者不處.
(Kẻ tự biểu hiện thì không sáng tỏ, kẻ tự cho là phải thì không chói lọi, kẻ tự kể công thì không có công, kẻ tự phụ thì không trường cửu).

Đặc tính của cộng sản là tuyên truyền và dối trá. Vì tuyên truyền mà lừa đảo, dối trá. Cộng sản hung tàn nên theo chủ nghĩa độc tài chuyên chế, vì độc tài chuyên chế nên cho mình là tài gỉỏi trí tuệ, đỉnh cao, bách chiến bách thắng. Sùng bái cá nhân, tàn bạo và tuyên truyền giả là bệnh chung của cộng sản, không riêng gì Stalin. Cộng sản càng lừa dối thì dân càng bất tín nhiệm họ và gác bỏ ngoài tai những lời tuyên truyền hứa hẹn của cộng sản. Từ bất tín nhiệm đến lật đổ con đường không xa..

Lão Tử nói: Tín bất túc yên, hữu bất tín yên (23)
信不足焉, 有不信焉
(Vua không đủ thành tín thì dân không tin).

Trong chế độ cộng sản, dân chúng phải sợ nhưng không tin yêu cộng sản vì dân biết cộng sản bóc lột và giả dối. Ông Hồ chú trọng tuyên truyền nên lấy tên T.Lan, Trần Dân Tiên để tự quảng cáo. Vì muốn tuyên truyền mình là thần thánh, ông Hồ có vợ có con khắp nơi mà bọn thủ hạ ca tụng bác hy sinh hạnh phúc cá nhân cho đảng, cho nước. Kết quả là Stalin , Mao, Hồ bị vạch mặt và đảng cộng sản đã bị loài ngoài phủ nhận.

Đa số người đời ngôn và hành khác nhau. Người tài giỏi, người giàu sang không khoe khoang. Cổ nhân ta có câu " Thùng rỗng kêu to" là vậy.
Lão Tử cho rằng " tri giả bất ngôn, ngôn giả bất tri" (56)
知者不言, 言者不知.
(Người biết thì không nói, người nói thì không biết).

Cộng sản nói nhiều. Nhân dân ta có thành ngữ"Nói như VẸM" là một sự thực phổ biến của cán bộ cộng sản. Vô học mà luôn xưng trí tuệ đỉnh cao, vô giáo dục mà luôn nói" giáo dục", " học tập cải tạo", giáo dục nhân dân", " giáo dục quần chúng". Họ cho là họ lao động, có kế hoạch, nhưng họ sai lầm. Họ chỉ tôn trong lao động chân tay mà khinh thường lao động trí thức. Và họ nói nhiều làm ít trong khi tư bản không tuyên truyền, không đặt ra kế hoạch năm năm, mười năm mà kinh tế phát triển bội phần như Marx đã công nhận trong Tuyên Ngôn đảng Cộng sản. Marx không những khoe khoang là khoa học, tất yếu mà còn nói dối.

Ông bảo sau khi lật đổ chính quyền tư sản thì xã hội hết bất công, của cải thừa mứa, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu, có người lạc quan cho là trong chủ nghĩa cộng sản không có công an, quân đội và chính phủ! Và Lenin bảo chủ nghĩa cộng sản tự do, dân chủ ngàn vạn lần tư bản trong khi ông đầy ải hàng triệu người tới Sibérie lạnh giá!
Hơn nữa, chính sách giết lầm hơn bỏ sót, chính sách vô sản chuyên chính là vô cùng tàn ác, trái với nhân nghĩa của Phật, Lão Tử, và Khổng Tử.

Cộng sản chuyên dùng âm mưu thủ đoạn lừa dối người. Stalin, Mao Trạch Đông,Hồ Chí Minh là những kẻ tinh ranh chuyên môn lừa bịp. Giáo dục cộng sản là chính sách lừa bịp. Người xưa cũng dùng mưu mánh nhưng mà mưu mánh với kẻ thù, còn cộng sản mưu mánh với nhân dân và đảng viên. Việc dùng mưu mô xảo quyệt trở thành quốc sách rồi đào tạo những thế hệ trộm cắp, lừa gạt chuyên nghiệp phá hoại đất nước. Lão Tử nói:
Dĩ trí trị quốc, quốc chi tặc. Bất dĩ trí trị quốc, quốc chi phúc.(65)
以 智 治 國, 國 之 賊. 不 以 智 治 國, 國 之 福
(Dùng mưu mánh trị nước chính là phá nước; không dùng óc xảo quyệt trị nước tức là phúc cho nước).

3. Trung đạo

Cũng như Đức Phật và Khổng Tử, Lão Tử chỉ trích tính cực đoan của con người.
Lão Tử chủ trương thủ trung (5) 守 中 nghĩa là giữ đạo trung dung.
Lão Tử cũng nói:
Thánh nhân khứ thậm, khứ xa, khứ thái
(29)

聖人去甚
, 去奢, 去泰.

( Thánh nhân chỉ ngăn sự thái quá, sự xa xỉ, sự tham lam. )

Cộng sản thường chủ trương cực đoan như tiêu diệt hữu sản, công hữu hóa, lập các kế hoạch vĩ đại quá sức người. Cộng sản bỏ tù, sát hại nhân dân một cách vô cùng dã man. Cộng sản chủ trương hủy bỏ truyền thống văn hóa cũ. Marx nói" Tôn giáo là thuốc phiện", Mao bảo " Trí thức là cục phân". Tất cả lý thuyết và hành động của cộng sản là quá khích, là cực đoan chỉ tàn hại đất nước.
Cộng sản thích dùng chữ " cách mạng" mà ghét chữ " cải lương", canh tân". Cộng sản muốn hành động mạnh bạo, dứt khoát, lật nhào xã hội cũ, tư tưởng cũ. Đó là những chính sách cực đoan" mà họ cho là " cách mạng".

4. Tiết kiệm:

Lão tử nói : "Trị nhân, sự thiên mạc nhược sắc (59)
治人, 事天莫若嗇. 夫唯嗇.
(Trị dân và thờ trời thì không gì bằng tiết kiệm).

Milovan Djilas (1911-1997) là nhà cách mạng của đảng cộng sản Tiệp Khắc, bị cộng sản bắt giam. Năm 1957 tác phẩm Giai cấp mới của ông được xuất bản, nội dung tác phẩm này tố cáo tội ác cộng sản độc tài, chuyên chế và tham nhũng. Bọn Cộng sản trên thế giới nắm tài sản quốc gia, tha hồ ăn chơi phung phí, tạo ra một giai cấp mới, đàn áp nhân dân các nước. Sau khi Đông Âu bị lật đổ, dân chúng thấy rõ các lãnh tụ Đông Âu sống rất xa xỉ, huy hoắc. Cộng sản Trung Quốc, Việt Nam cũng thế. Mỗi tên trung ương ủy viên, bộ chính trị, bộ trưởng, tướng tá xây hàng chục biệt thự, mua xe hơi triệu đô la trong khi dân chúng đói khổ. Cộng sản chống tư bản bóc lột nhưng họ tham nhũng bóc lột hơn quân chủ và tư bản vạn lần.

Lão Tử chỉ trích bọn quan lại tham ô, trộm cắp tài sản nhà nước khiến ngân khố trống rỗng để có vàng bạc ăn chơi. Bọn vua quan đó chính là bọn trộm cướp, bọn Mafia không phải là những nhà cách mạng nhà lãnh đạo như họ xưng tụng với nhau:

Triều thậm trừ, điền thậm vu, sương thậm hư; phục văn thái, đái lợi kiếm, yếm ẩm thực, tài hoá hữu dư, thị vị đạo khoa, phi đạo dã tai! (53)
朝甚除, 田甚蕪, 倉甚虚; 服文綵, 帶利劍, 厭飮食, 財貨有餘, 是謂盗夸, 非道也哉!
(Triều đình thật ô uế, đồng ruộng thật hoang vu, kho lẫm thật trống rỗng; mà họ bận áo gấm thêu, đeo kiếm sắc, ăn uống chán mứa, của cải thừa thãi. Như vậy là trộm cướp chứ đâu phải là hợp đạo!)
Cổ nhân nói : " Nhà đột từ nóc dột xuống" và " Thượng bất chính, hạ tác loạn"

Từ Lenin, Stalin gian ác, tham lam thì đám cộng sản đàn em cũng bắt chước. Trong chế độ quân chủ và tư bản, một vài cá nhân tham nhũng, còn trong chế độ cộng sản, tập thể tham nhũng, đa số tham nhũng. Lão Tử đã nhìn thấy nguồn gốc tham nhũng, trộm cướp công khai trong chế độ cộng sản. Xã hội cộng sản tham nhũng, cướp bóc, dối trá vì nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân chính là chủ nghĩa Marx.

Chủ nghĩa cộng sản:
- xảo quyệt, tuyên truyền dối trá nào là giải phóng dân tộc và giải phóng giai cấp, xây dựng xã hội vô giai cấp, ấm no thịnh vượng.. .
-Vị lợi: chủ trương cướp của tư sản chia cho vô sản, đem vô sản vào chính quyền các ngành, đó là đem danh lợi làm mồi nhử dân chúng.
Chính sách cộng sản sẽ tạo ra những kẻ giết người, cướp của và lừa dối, gian xảo. Phải trừ bỏ chính sách lưu manh, hưởng thụ, gian tham , bè đảng thì dân mới an lạc, đất nước mới phát triển.
Lão Tử nói:
Tuyệt xảo khí lợi, đạo tặc vô hữu
(19).
絕 巧 棄 利, 盜 賊 無 有
( Dứt bỏ ngôn ngữ xảo quyệt, bỏ lợi lộc, thì xã hội không có trộm cướp )

Ngoài ra chủ nghĩa cộng sản tập trung tài sản quốc gia vào tay một người hay vài người. Các tổ chức quốc doanh chính là cơ sở cho trộm cắp, tham nhũng và hoang phí. Đảng độc tài cho nên không sợ ai chỉ trích, ngăn cản. Trên trộm cắp thì dưới cũng trộm cắp. Lão Tử đã thấy tai họa đó:
Thục tri kỳ cực. Kỳ vô chính. Chính phục vi kỳ, thiên phục vi yêu. Nhân chi mê, kỳ nhật cố cửu.
孰 知 其 極. 其 無 正. 正 復 為 奇, 善 復 為 妖. 人 之 迷, 其 日 固
(Trên mà không ngay thẳng thì người ngay sẽ thành nguy, người thiện trở thành tà. Con người u mê đã từ lâu).

5.Tri kỷ, tri bỉ, tri túc

Lão Tử cũng như đức Phật và Khổng Tử, Tôn Tử khuyên con người phải biết mình, biết người, phải tri túc:
Tri nhân giả trí, tự tri giả minh. Thắng nhân giả lực, tự thắng giả cường. Tri túc giả phú, cường hành giả hữu chí (33)
知人者智, 自知者明. 勝人者力, 自勝者强. 知足者富, 强行者有志
(Kẻ biết người là người khôn, kẻ tự biết mình là người sáng suốt. Thắng được người là có sức mạnh, thắng được mình là kiên cường. Kẻ tri túc là người giàu; kẻ mạnh mẽ làm là người có chí. )

Cộng sản Nga, Trung Quốc nghèo đói nhưng coi khinh tư bản, những mong muốn vượt qua tư bản về kinh tế và xã hội. Đa số người cộng sản vô học nhưng lại cho mình thông minh tài ba như Lê Đức Thọ, Đinh Đức Thiện coi bọn trí thức dưới trướng như loài vật.

Lão tử dạy thế nhưng Trung Quốc chẳng tự biết mình. Trung Quốc nay tự hào quá đáng. Không có Mỹ đánh bại Nhật Bổn, Trung Quốc sao có độc lập? Trung Quốc nay giàu mạnh là nhờ ai nếu không nhờ vốn liếng, kỹ thuật và thị trường Mỹ? Cái giàu mạnh đó là nhất thời, là giả tạo. Nếu Mỹ cấm vận, tuyệt thương thì tình hình Trung Quốc ra sao? Cái mạnh của Trung Quốc không phải là tự cường mà là nhờ cậy người. Tục ngữ Việt Nam có câu" Chiều người lấy của, chiều chồng lấy con" Tục ngữ Trung Quốc có câu" Hòa khí sinh tài" .Nếu biết tri túc, an vui phận mình, đất nước mình an vui, thế giới hòa bình, hơn là xấc xược, ngạo mạn .

Sao không học lấy bài học của Nhật Bổn trong thế chiến hai ?Ấy thế mà lại khởi tâm khinh người, muốn chiếm đoạt quyền lợi của người? Làm như thế thì phải vong mạng thôi!
Bất thất kì sở giả cửu, tử nhi bất vong giả thọ (33).
不失其所者久, 死而不亡者壽

Sau một thời gian mở cửa giao thương với Tây phương và hiện đại hóa, Trung Cộng đã có nhiều phát triển quân sự. Trung Cộng cho rằng họ đủ sức đánh tan hạm đội Mỹ để làm chủ Thái Bình Dương và thế giới. Họ có chủ quan khinh địch không? Thật ra không phải đến bây giờ Trung Quốc mới ngạo mạn, khinh địch, cái oai phong bá quyền đã có từ thời Mao Trạch Đông vì ông tin rằng Trung Quốc dân đông thí đi vài trăm triệu là đại thắng. Đó là khinh địch và ngu dốt vì chiến tranh bây giờ đâu cần sức người, đâu phải lúc lấy thịt đè người.

Ôi! Lão tướng Quan công anh hùng bách chiến bách thắng mà rốt cuộc thua đứa trẻ con cũng vì khinh địch! Lão Tử đã nói đến cái họa khinh địch:
Họa mạc đại ư khinh địch, khinh địch cơ táng ngô bảo. Cố kháng binh tương gia. Ai giả thắng hĩ (69).
禍 莫 大 於 輕 敵, 輕 敵 幾 喪 吾 寶. 故 抗 兵 相 加. 哀 者 勝 矣.
(Hoạ không gì lớn bằng khinh địch, khinh địch thì sẽ mất những vật báu của ta. Cho nên khi hai bên cử binh giao chiến, bên nào từ ái bên đó sẽ thắng lợi. )

6. Yêu dân

Trung Quốc ngày xưa thuộc chế độ quân chủ nhưng Mạnh Tử đã nói " Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh". Ở Việt Nam, vua Lý Nhân Tông (1066 - 1128) rất thương dân. Lão Tử cũng khuyên các vua quan phải thương dân vì vua quan thương dân thì dân mới kính trọng vua quan, còn đàn áp nhân dân, bịt miệng nhân dân, cướp tài sản quốc gia và tài sản nhân dân thì dân sẽ nổi dậy. Đó là đạo đức và cũng là sự khôn ngoan của nhà cầm quyền:

Dân chi uý uy tắc đại uy chí. Vô hiệp kì sở cư, vô yếm kì sở sinh. Phù duy bất yếm, thị dĩ bất yếm. Thị dĩ thánh nhân tự tri bất tự hiện, tự ái bất tự quí. Cố khử bỉ thủ thử ( 72).
民之不畏威則大威至. 無狎其所居, 無厭其所生. 夫唯不厭, 是以不厭. 是以聖人自知不自見: 自愛不自貴. 故去彼取此.
(Dân mà không sợ sự uy hiếp của vua thì dân sẽ nổi loạn. Đừng bó buộc đời sống của dân , đừng áp bức cách sinh nhai của dân. Vì không áp bức dân nên dân mới không chống lại vua).

Ban đầu thì dân sợ triều đình, quân đội và công an, nhưng khi lực lượng nhân dân mạnh lên, thì dân sẽ lật đổ triều đình như cách mạng Pháp 1789, việc nhân dân Đông Âu và Liên Xô đập tan chế độ cộng sản:

Dân bất uý tử, nãi hà dĩ tử cụ chi? Nhược sử dân thường uý tử nhi vi kì giả, ngô đắc chấp nhi sát chi, thục cảm? Thường hữu ti sát giả sát. Phù đại ti sát giả sát, thị vị đại đại tượng trác. Phù đại đại tượng trác giả, hi hữu bất thương kì thủ hĩ (74) 不畏死, 奈何以死懼之? 若使民常畏死而爲奇者, 吾得執而殺之, 執敢? 常有司殺者殺. 夫代司殺者殺, 是謂代大匠斵. 夫代大匠斵者, 希有不傷其手矣 .

(Khi dân không sợ chết, làm sao lấy cái chết làm cho họ sợ được. Nếu khiến được dân sợ chết, mà bắt kẻ phạm pháp giết đi, thì còn ai dám phạm pháp nữa.Thường có đấng Tư sát, có quyền giết người. Nay ta lại thay Ngài mà giết, thì có khác nào muốn đẽo gỗ thay thợ mộc đâu? Muốn thay thợ mà đẽo gỗ, khó mà thoát bị thương tật)

Ngày nay, đảng cộng sản coi khinh nhân dân, đàn áp nhân dân. Vô sản chuyên chính là một khẩu hiệu mượn danh vô sản để giết hại nhân dân. Lãnh tụ , đảng đáng lý phải vì dân, cho dân , phải thương dân, kính dân vì dân là tập thể, lãnh đạo hay đảng chỉ là thiểu số. Cộng sản hô hào tranh đấu cho vô sản, phục vụ nhân dân, nhưng so với quân chủ và tư bản thì cộng sản đàn áp dân, khủng bố dân, bỏ tù dân, giết hại dân nhiều nhất.

Cái tệ hại của cộng sản là can thiệp , quấy động, kiểm soát đời sống nhân dân. Mỗi tên công an trông coi năm, mười gia đình. Chúng còn đặt ra chế độ hộ khẩu, sổ lương thực, tổ chức phường khóm. . .và bao nhiêu luật lệ khó khăn nhằm bóp chẹt đời sống nhân dân.. Hơn nữa, chúng bày ra sưu cao, thuế nặng, hối lộ, và công khai cướp tài sản nhân dân. Nạn dân oan ở Trung Quốc và Việt Nam là những minh chứng cụ thể cộng sản là bọn Mafia phản dân, hại nước, làm cho dân đói khổ và mất tự do, hạnh phúc. Lão Tử đã nói:
Dân chi cơ, dĩ kỳ thượng thực thuế chi đa, thị dĩ cơ.Dân chi nan trị, dĩ kỳ thượng chi hữu vi, thị dĩ nan trị.(75)
民 之 飢, 以 其 上 食 稅 之 多, 是 以 飢. 民 之 難 治
(Dân đói, là vì quan trên thu thuế nhiều.Dân khó trị, là vì triều đình chính sự phiền hà.)

Dân bất mãn sẽ đưa đến cách mạng thật sự.

7. Hoà bình

Khổng Tử khuyên nhân nghĩa lễ trí tín. Chủ trương hòa bình của Lão Tử nằm ở ý tưởng nhu thắng cương và bất tranh.

Trước hết, muốn hòa bình thịnh trị và thắng lợi, con người phải mềm dẻo, khéo léo, nhất là trong lãnh vực chính trị. Ai cũng cho rằng mạnh thắng yếu nhưng Lão Tử nói ngược lại: "Yếu thắng mạnh".
Lão Tử nói:
Nhu nhược thắng cương cường (36)
柔 弱 勝 剛 強
.
(Yếu thắng mạnh)

Thủ nhu viết cường (52)
守 柔 曰 強
( Giữ được mềm yếu mới là mạnh mẽ)
Nhu không phải là chiến thuật nhất thời, là bề ngoài mà chính là đạo, là bản chất của con người và chế độ.
Lão Tử đề cao đức tính và chính sách mềm dẻo . Lão Tử nói:
Nhược giả đạo chi dụng (40)
弱 者 道 之 用

(Yếu mềm là cái dụng của Đạo).
Ngài cho rằng thái độ vũ phu, hung hăng, ưa dùng bạo lực thì sẽ thất bại.
Cường lương giả bất đắc kỳ tử (42)
強 梁 者 不 得 其 死

Thật vậy, nhu thắng cương. Lão Tử nói:
Thiên hạ chi chí nhu, trì sính thiên hạ chi trí kiên (44)
天 下 之 至 柔, 馳 騁 天 下 之 至 堅.
(Cái mềm nhất trong trời đất chi phối được cái cứng nhất trong trời đất).

Lão Tử luôn nhấn mạnh nhu thắng cương:
Kiên cường giả tử chi đồ, nhu nhược giả sinh chi đồ. . Thị dĩ binh cường tắc bất thắng, mộc cường tắc chiết. Cố kiên cường xử hạ, nhu nhược xử thượng (76).
堅 強 者 死 之 徒, 柔 弱 者 生 之 徒.. . 是 以 兵 強 則 不 勝, 木 強 則 折. .故 堅 強 處 下, 柔 弱 處 上.
( Cho nên cứng cỏi thời chết, mềm mại thời sống. Cho nên binh mạnh sẽ không thắng, cây mạnh sẽ bị chặt. Cho nên cứng cỏi thời kém, mềm mại thời hơn.)

Tại sao lại bảo mềm thắng cứng? Cổ nhân ta có câu:"Nước chảy đá mòn" là có ý ca tụng sức mạnh mẽ và kiên trì của nước.
Nước mềm mà có sức mạnh ghê gớm. Nước xoi mòn đá, có thể tàn phá đất đai, rừng núi, thành trì. Lão Tử đưa ra hình ảnh của nước.
Thiên hạ nhu nhược mạc quá ư thủy, nhi công kiên cường giả mạc chi năng thắng, kỳ vô dĩ dịch chi.Nhu thắng cương, nhược thắng cường. Thiên hạ mạc bất tri, mạc năng hành (78).
天 下 莫 柔 弱 於 水, 而 功 堅 強 者 莫 之 能 勝, 以 其 無 以 易 之. 柔 勝 剛, 勝 強. 天 下 莫 不 知, 莫 能 行.
( Trong thiên hạ không gì mềm yếu hơn nước; thế mà nó lại công phá được tất cả những gì cứng rắn. Chẳng chi hơn nó, chẳng chi thay thế được nó.Mềm thắng cứng, yếu thắng mạnh, thiên hạ ai cũng biết thế, mà chẳng ai làm được)

Thế nào là mềm dẻo?
Mềm dẻo nghĩa là đối xử lịch sự, trọng lễ nghĩa, có văn hóa, biết khiêm nhường, không tỏ ra mình mạnh mẽ, không đe dọa ai, khủng bố ai. Mềm dẽo là thái độ khôn ngoan chứ không phải hèn nhát, quỵ lụy, đầu hàng, sơ hãi. ..

Thứ đến, Lão Tử chủ trương bất tranh. Bất tranh, nghĩa là vô dục, vô tham, không tranh giành, cướp phá ai, bóc lột ai, ngăn chận ai, coi mọi người đều bình đẳng, bình quyền.

Lão Tử nói:
Thánh nhân chi đạo vi nhi bất tranh (81).
聖 人 之 道 為 而 不 爭.
(Đạo thánh nhân làm mà không tranh).

Bất tranh, cố vô vưu (8).
不 爭, 故 無 尤.
(Chính vì không tranh, nên không ai chê trách oán thán)

Bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh (20)
不 爭, 故 天 下 莫 能 與 之 爭.
(Vì không tranh giành, cho nên thiên hạ không ai tranh giành với mình)

Dĩ kì bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh(66).
以其不爭, 故天下莫能與之爭.
(Không tranh với ai cho nên không ai tranh giành với mình được.)

Bất tranh, chủ trương mềm dẻo không có nghĩa là đầu hàng, mà đó là một chiến thuật nhằm đạt thắng lợi.
Lão Tử nói:
Thiên chi đạo bất tranh nhi thiện thắng(78)
天 之 道 不 爭 而 善 勝
( Đạo Trời không tranh mà thắng)

Bất tranh nghĩa là không tranh dành với người khác, không chủ trương đấu tranh giai cấp, không dành độc quyền chính trị, độc quyền kinh tế và độc quyền yêu nước. Đa đảng, thực thi dân chủ là yêu hòa bình, còn độc đảng, vô sản chuyên chính nghĩa là cướp đoạt, tranh giành quốc gia của nhân dân làm của riêng mình, của riêng phe đảng mình.

Lão Tử khuyên ta nhu thuận vì nước mềm mà có sức mạnh vô song. Nước vừa nhu vừa bất tranh:
Thượng thiện nhược thủy.Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh (8)
上 善 若 水
. 水 善 利 萬 物 而 不 爭
( Bậc thượng thiện thì như nước. Nước khéo làm ích cho muôn loài mà không tranh giành).

Theo tinh thần các triết gia cổ điển, vua quan phải thương nhân dân trong nước, lại phải giữ lễ với các quốc gia khác. Có như vậy mới tạo được thịnh vượng cho đất nước và hoà bình thế giới. Thái độ vô tranh được thể hiện ở đức tính khiêm hạ tức là nhún nhường, khiêm tốn. Khiêm hạ là chìa khóa thành công trong mối giao tiếp giữa người và người và giữa nước này với nước khác.

Lão Tử nói :
Thiện dụng nhân giả vi chi hạ. Thị vị bất tranh chi đức (68)
善 用 人 者 為 之 下. 是 謂 不 爭 之 德.
(Khéo dùng người là hạ mình ở dưới người. Thế gọi là cái đức của không tranh )
Lão Tử nói về mối tương quan giữa nước lớn và nước nhỏ. Nước lớn và nước nhỏ phải thật sự sống chung hòa bình. Nước lớn đừng bắt nạt nước bé, xâm chiếm nước bé, có như vậy cả hai bên đều lợi ích nhưng quan trọng là nước lớn phải thật sự khiêm tốn, lịch sự và thành thật:

Đại quốc dĩ hạ tiểu quốc, tắc thủ tiểu quốc; tiểu quốc dĩ hạ đại quốc, tắc thủ đại quốc. Cố hoặc hạ dĩ thủ, hoặc hạ nhi thủ. Đại quốc bất quá dục kiêm súc nhân. Tiểu quốc bất quá dục nhập sự nhân. Phù lưỡng giả các đắc kỳ sở dục. Đại giả nghi vi hạ (61).
大 國 以 下 小 國, 則 取 小 國; 小 國 以 下 大 國, 則 取 大 國. 故 或 下 以 取, 或下 而 取. 大 國 不 過 欲 兼 畜 人. 小 國 不 過 欲 入 事 人. 夫 兩 者 各 得 其 所 欲. 大 者 宜 為 下.
(Nếu nước lớn mà hạ mình trước nước nhỏ, thì sẽ thu phục được nước nhỏ; nếu nước nhỏ mà hạ mình trước nước nhớn thời sẽ được lòng nước nhớn. Cho nên hoặc hạ mình để mà chinh phục, hoặc hạ mình để được lòng. Nước lớn chẳng qua là để dưỡng nuôi người, nước nhỏ chẳng qua là để phục vụ người. Khiêm hạ thì cả hai đều được như ý thích, nhưng nước lớn phải hạ mình mới được ).

Khi Stalin cầm quyền lập đệ tam quốc tế và xâm lăng Đông Âu. Đó là Stalin đã lộ rõ bộ mặt đế quốc cộng sản, đe dọa hòa bình thế giới. Như Trung Quốc hiện nay, có một tí tiền đã làm phách. Đó là tâm lý bọn hãnh tiến, tâm lý bọn trọc phú, còn con nhà giàu sang bao đời thì khiêm tốn hơn. Bi đát nhất là Trung Quốc hiện nay, bọn hiếu chiến nắm mọi quyền bính trong quân đội và trong đảng, cho nên chúng uy hiếp Việt Nam, vẽ bản đồ hình lưỡi bò để chiếm biển Đông, và chúng còn muốn thay Mỹ làm " sen đầm quốc tế"! Việc rước đuốc Thế Vận hội Bắc Kinh 2010, hội nghị Copenhague về môi trường năm 2010, và vụ Lưu Hiểu Ba được giải Nobel năm 2010, Trung Cộng đã tỏ ra xấc xược, thô bỉ với quốc tế.

Muốn bảo vệ hòa bình thì phải chuẩn bị chiến tranh. Tăng cường binh bị, hiện đại hóa khoa học kỹ thuật là đúng nhưng đừng dùng chiến tranh xâm lược các lân bang để làm giàu và thỏa âm mưu bá quyền, mộng đế quốc. Gương Nhật Bổn trước 1945 còn đó. Dân nghèo, kỹ thuật non mà không lo cho dân, cho nước, chỉ biết đổ tiền vào binh bị thì sẽ suy sụp như Liên Xô.

Nước lớn ỷ mình đất rộng dân đông mà ngạo mạn đã đành, một số nước nhỏ như Iran, Iraq ( chửi Mỹ), Việt Nam (đánh Kampuchia) , Bắc Hàn ( thử bom và hỏa tiễn hạt nhân, chống LHQ, bắn phá Nam Hàn ) cũng ngang ngược, vỗ ngực xưng anh hùng, coi thế giới như cỏ rác!

Từ Marx cho đến Mao, Hồ, cộng sản gieo rắc chiến tranh mệnh danh là đấu tranh giai cấp, cách mạng dân tộc và cách mạng vô sản. Trong khi đó Lão Tử ca tụng hòa bình.

"Thiên hạ hữu đạo, khước tẩu mã dĩ phẩn; thiên hạ vô đạo, nhung mã sinh ư giao. Họa mạc đại ư bất tri túc, cữu mạc đại ư dục đắc. Cố tri túc chi túc, thường túc hĩ (46)
下有道, 卻走馬以糞; 天下無道, 戎馬生於郊. 禍莫大於不知足, 咎莫大於欲得. 故知足之足, 常足矣 . (Thiên hạ có đạo thì ngựa tốt không dùng vào chiến tranh mà dùng vào việc cày cấy; thiên hạ vô đạo thì ngựa dùng vào chiến tranh và ngựa mẹ sinh con ở chiến trường) .

Theo Lão Tử, gây chiến tranh là nguy hại cho mình và hòa bình thế giới:
Phù giai binh giả, bất tường chi khí. Vật hoặc ố chi, cố hữu đạo giả bất xử .. . Binh giả bất tường chi khí, phi quân tử chi khí, bất đắc dĩ nhi dụng chi, điềm đạm vi thượng. Thắng nhi bất mĩ, nhi mĩ chi giả, thị lạc sát nhân. Phù lạc sát nhân giả, tắc bất khả đắc chí ư thiên hạ hĩ (31)
夫佳兵者
, 不祥之器. 物或惡之, 故有道者不處.
. . .兵者不祥之器兵者不祥之器, 非君子之器, 不得已而用之, 恬淡爲上. 勝而不美, 而美之者, 是樂殺人. 夫樂殺人者, 則得志於天下矣.
(Vì binh khí là vật bất tường , ai cũng ghét cho nên người giữ đạo không thích dùng nó. . . .Binh khí là vật bất tường, không phải là của người quân tử, cho nên bất đắc dĩ phải dùng nó, mà dùng đến thì điềm đạm là hơn cả. Thắng cũng không cho là hay, nếu cho là hay tức là thích giết người. Kẻ nào thích giết người thì không thực hiện được lí tưởng trị thiên hạ)


Chiến tranh là điều bất đắc dĩ. Nay thì chúng ta thấy hiểm họa của bom hạt nhân có thể hủy diệt nhân loại. Dù có xung đột thì cũng nên mềm dẻo, không nên chửi nhau như chiến tranh Liên Xô Trung Quốc khoảng 1965. Hoặc diễu võ dương oai, thô bạo, hung hãn như Trung Quốc đối với Việt Nam, châu Á và Mỹ trong hiện đại.




Chim tham ăn sa vào vòng lưới,
Cá tham mồi mắc phải lưỡi câu.
Tâm an bình thì ít mắc bẫy, tâm tham dục thì dễ dàng sa lưới.
Trung Cộng không có nội lực, nay phát triển là nhờ người. Cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Trung Cộng mạnh nhưng có mạnh hơn Mỹ, Nhật, Ấn Độ không? Nếu như Trung Cộng hung bạo, tham lam sẽ sa lưới.
Tại sao Mỹ giúp Trung Cộng giàu mạnh và tự làm cho mình yếu đi?

Lão Tử đã đề cập đến kế sách này :
Tương dục hấp chi, tất cố trương chi. Tương dục nhược chi, tất cố cường chi. Tương dục phế chi, tất cố cử chi. Tương dục đoạt chi, tất cố dữ chi. Thị vị vi minh. Nhu nhược thắng cương cường. (36)
將欲歙之, 必固張之. 將欲弱之. 必固强之. 將欲廢之, 必固舉之. 將欲奪之, 必固與之. 是謂微明. 柔弱勝剛强.
(Muốn cho vật gì thu rút lại thì tất hãy mở rộng nó ra đã. Muốn cho ai yếu đi thì tất hãy làm cho họ mạnh lên đã. Muốn phế bỏ ai thì tất hãy đề cử họ lên đã. Muốn cướp lấy vật gì thì tất hãy cho đã. Như vậy là sâu kín mà sáng suốt. Vì nhu nhược thắng được cương cường) .



Đoạn cuối của Đạo Đức Kinh có thể lấy làm kết luận cho thiên biên khảo này, bao gồm những kết luận về những khuyết điểm trầm trọng của các quốc gia Á Đông còn theo con đường Mác Lê hoặc còn khoác cái vỏ Mác Lê:
Kim xả từ thả dũng, xả kiệm thả quảng, xả hậu thả tiên, tử hĩ (67).
今 舍 慈 且 勇, 舍 儉 且 廣, 舍 後 且 先, 死 矣
(Nay người ta bỏ khoan từ, chạy theo dũng lực; bỏ tiết kiệm chạy theo phung phí; bỏ chỗ sau mà tranh chỗ trước; thế là chết vậy).

Loài người có tỉnh ngộ không? E bệnh trầm kha, không còn thời gian và phương pháp chữa trị!
Á Đông có nhiều bậc thầy khôn ngoan, tài giỏi, tại sao họ lại chạy theo Marx, Lenin, Stalin và nay vẫn tiếp tục đường lối độc tài chuyên chế, phản dân hại nước?




No comments: