Sunday, August 26, 2012

THƠ VƯƠNG NGỌC LONG

 
Bài thÖ xuân cho em
VÜÖng Ng†c Long


Gió xuân chäi tóc mÜ®t mà,
N¡ng xuân thêu áo løa là em tôi.
Mình Öi xuân Çã t§i rÒi,
CÕ tÖ xanh mܧt trên ÇÒi thanh minh.
Trâm cài suÓi tóc xinh xinh,
Long lanh m¡t ng†c h»u tình làm sao!
Tr©i xuân Ç° nhË mÜa rào,
Tim em tr° nø hoa Çào ngát trinh.
Ta nghe ti‰ng g†i thân tình,
Mình Öi! em g†i ti‰ng mình dÍ thÜÖng!
Chim kêu mai nª ÇÀy vÜ©n,
Træm con bܧm ÇÆu trên lÜ©n cÕ xanh.
Lung linh chi‰c n¡ng vàng hanh,
Hiu hiu gió th°i lay cành Çào tiên
L¡ng nghe ti‰ng hát vành khuyên,
Ti‰ng thanh thanh ng†t ru miŠn bÒng lai.
ñâu Çâu thoang thoäng hÜÖng lài,
Ta nghe nhè nhË gót hài bên ta
Trong Çôi m¡t Ãy m¥n mà
Mình Öi có bi‰t là ta thÜÖng mình!
Cho Ç©i trôi n°i ba sinh,
Træm næm tÖ ngãi vÅn tình nhân em!
BACK

 
Quà Xuân
Tác Giả: Vương Ngọc Long

Tặng em một cánh thơ Xuân
Thay câu đối đỏ đầu năm chúc mừng
Mạch tình lẽo đẽo sau lưng
Theo em xuống núi lên rừng reo vui
Tặng em một đóa thơ tươi
Nhụy hường bông phấn, môi cười thơm son
Mạch tình suối chảy, mưa tuôn
Chơi vơi cá nước, bồn chồn gió mây
Tặng em một giỏ thơ đầy
Em treo vắt vẻo trên cây má hồng
Mạch tình ưỡn ẹo cong cong
Rủ tôi quanh quẩn lòng vòng cơ duyên
Tặng em mấy ruộng thơ liền
Cò bay thẳng cánh qua triền dốc mơ
Mạch tình xoắn xuýt vu vơ
Dẫn tôi ngơ ngác, đẫn đờ ngó quanh
Tặng em một biển thơ xanh
Mênh mang cõi mộng bập bềnh quanh năm
Mạch tình theo ngọn triều dâng
Đẩy tôi xơ xác bần thần nhớ nhung
Tặng em hết cõi thơ hồng
Vút xa thăm thẳm chín tầng mây cao
Mạch tình rạo rực xôn xao
Mộng tôi chim hót chào mào muôn nơi ...
Ai dè ... em giỡn thơ tôi
Cột thơ lên pháo châm ngòi nổ tung
Mach tình tản mạn tứ tung
Bỏ tôi xớ rớ, sượng sùng ngó em !

 
Cho Nhau Mùa Xuân
Tác Giả: Vương Ngọc Long

Đất trời xưa cũ thật xưa
Chợt đâu Xuân mới, mới vừa trổ hoa
Mưa còn ướt hạt đêm qua
Dâng em xuân ngát, thiết tha xuân đầu Xuân hồng từ thuở yêu nhau
Lời âu yếm gọi, nghĩa sầu khổ vơi
Tay gầy vẫy nhẹ mưa rơi
Giọt xao xuyến đậu, hạt hời hợt bay
Chim ngàn quấn quít lá say
Gió lang thang níu mây bay cuối trời
Lòng thơ thới mở chơi vơi
Đêm ân ái ngọt, mộng mời mọc em
Đồi hoa thơ lót chân mềm
Gió xôn xao, nắng thì thầm, gọi nhau

Mùa xuân một thuở xa nhau
Lá đau rừng thẳm, chim sầu đầu non
Buồn treo đỉnh ngọn héo hon
Em thơ ngây hẳn chưa mòn gót xanh
Chiều im vắng, bãi tù binh
Hồn son sắt ẩn, lệ tình nhân tuôn
Một thời lửa đạn kinh hồn
Chim sa cơ vận, bỏ nguồn đi hoang
Ru đời nhau giữa cơn giông
Lòng thương phế tích, hồn sương khói tàn

Mùa xuân đất khách võ vàng
Thương hơi thở xót, buồn làn khói vương
Hồn tha phương mấy dặm trường
Dấu chân chìm nổi bước đường lênh đênh
Xa rồi một thuở truân chuyên
Cánh chim sợ gió, con thuyền sợ sông
Nước thôi có chảy về đồng
Phù sa vẫn nặng tình sông thuở nào
Chim ngàn hát khúc đồng dao
Cỏ, hoa, nắng, gió ngọt ngào đợi nhau
Giữa trời xa xứ mưa ngâu
Đêm ly quốc hận, ngày dâu bể cuồng
Vườn khuya phủ trắng hoa sương
Em và Thơ, với nỗi buồn lưu cư
Nhớ mùa Xuân, thuở tương tư
Đá xanh bỗng bật lời từ tâm kinh...












 

No comments: