SỐNG KHÔN THÁC THIÊNG
Khi Tần
Thủy hoàng sai đại tướng Đồ Thư đem đại
binh xâm lăng Bách Việt, nhiều dân chúng và quan lại bỏ chạy
lên rừng lánh nạn. Tiêu Diêu tiên sinh
vốn quê ở Lưỡng
Quảng, cũng theo dân chạy loạn vào chiến khu. Đến khi Hán vương lên ngôi, ông
về thành, ở dưới trướng của Cẩn thân vương. Lúc ở chiến khu về, ông mang theo bản thảo quyển Chu Triều Văn học của một người bạn, rồi cho khắc in thành sách mang tên ông. Quyển sách
này là một tác phẩm khá tốt cho nên danh tiếng của Tiêu tiên sinh vang dậy như sấm. Sau này, thân nhân của ông kia nghe nói phát đơn kiện tụng ở dinh tổng đốc Lưỡng
Quảng, nhưng rồi vụ này cũng được chìm xuồng vì Tiêu tiên sinh quen biết nhiều văn quan và võ
quan triều đình. Trước đây, ông theo quan quân nhà Hán lấy được một số
sách quý trong thư viện triều
vua trước. Ông khôn ngoan
lợi dụng
uy thế tân triều, mặt khác một số văn quan triều yêu quý sách cổ, muốn cùng ông giao dịch,
nên họ đã đồng ý đưa ông vào Hoa văn cục, thuộc Quốc Học viện. Ông dạy Hoa văn
nhưng không bao giờ ông viết lên bảng, ông bảo học sinh là ông bị đau tay,
không viết chữ Hoa được. Trong nhà, ông nuôi một ông tú tài, chuyên soạn thảo
tài liệu cho ông để ông dạy học và đăng nhật trình. Ông khoe với mọi người, ông thông thạo kim
văn và cổ văn. Kim văn là lối chữ, lối văn được phổ biến đời Chu, đời Hán, còn
cổ văn là lối chữ xưa được khắc trên mai rùa, có từ xưa, từ đời tam hoàng, ngũ đế
mà lúc này người ta gọi là giáp cốt văn,
một lối chữ như hình con nòng nọc. Lúc này, it người biết giáp cốt văn, mà
trong Hoa văn cục cũng chỉ có vài người quan
tâm đến cổ học, trong số đó có Nhâm Mục tiên sinh. Nhâm Mục tiên sinh vốn thích
đùa. Một hôm Tiêu tiên sinh dạy học, Nhâm Mục tiên sinh ung dung bước vào lớp dạy,
chào hỏi Tiêu tiên sinh một cách vui vẻ thân mật, rồi viết một câu cổ văn lên bảng
để nhờ Tiêu tiên sinh giảng nghĩa.
Tiêu tiên sinh nhìn
hàng chữ trên bảng mà sắc mặt không đổi,
và chẳng nói năng gì cả. Học sinh chẳng
biết hai câu đó có nghĩa gì. Một học sinh tinh nghịch, chép câu đó vào giấy, rồi
đi hỏi các vị thông thạo cổ văn, họ bảo câu đó là:
Thầy
Tiêu dốt như con bò,
Giáp cốt văn chẳng biết, chữ nho chẳng
tường!
Câu
chuyện đến tai Tiêu tiên sinh, từ đó Tiêu tiên sinh thù hận Nhâm Mục tiên sinh
tận xương tủy. Trong mỗi buổi học, sinh viên đều nghe hai thầy châm chích, và tố
cáo nhau đủ điều!
It lâu sau, Vương Mãng cướp
ngôi nhà Hán. Một số quan lại, trí thức và nhà giàu bỏ trốn qua Đông Dương (Nhật
Bản) và Nam Dương, hoặc chạy sang Triều Tiên,
nhưng đa số thì đi qua Giao Châu là đất hòa bình thịnh vượng trong vùng
này.Trong số trí thức và quan lại Trung Hoa sang Giao châu lúc này có Mâu Bác,
và tổ tiên Sĩ Nhiếp. Vương Mãng khôn ngoan, không lấy thế làm thù hận vì bọn đó
ra đi thì không còn ai chống đối. Hơn nữa , bọn chúng ra đi thì ông có khối đất
đai, nhà cửa và tài sản do chúng để lại. Đã thế, Vương Mãng còn mở ra dịch vụ di dân bán chính thức và dịch vụ ra đi trong
trật tự. Chương trình ra đi bán chính thức đã đem lại cho Vương Mãng hàng vạn,
hàng triệu cân vàng. Tiêu tiên sinh có chú bác làm lớn trong triều Vương Mãng thế
mà ông cũng xin phép đi di dân sang Giao Châu . Vì ông nộp
tiền đầy đủ và chi tiêu rộng rãi nên việc xin giấy tờ cũng dễ dàng. Cuối cùng ông
và gia đình được phép di dân. Công cuộc ra đi đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ tuần
sau là gia đình Tiêu tiên sinh lên đường sang Giao Châu hưởng phước. Nguyên lúc
bấy giờ Vương Mãng theo chính sách Tần Thủy hoàng, ra lệnh đốt sách, bỏ tù văn
nghệ sĩ và quan lại tiền triều. Một số thế gia sợ hãi, đã âm thầm mang sách gửi
nhà Tiêu tiên sinh vì họ biết tiên sinh là cháu
của vị Thái sư đương triều Vương Mãng, có dù che vững vàng. Tiêu tiên
sinh liền đem tất cả sách quý đóng gói chờ ngày lên tàu đem sang Giao Châu. Trước
ngày lên đường vài bữa, đêm hôm đó, Tiêu tiên sinh lấy giấy viết thư, nhưng
thay vài cây bút mà vẫn không ra mực. Tiên sinh kêu con lại hỏi thì mới hay bút vẫn ra mực mà mắt không còn thị giác. Tiên
sinh ngã xuống rồi chết ngay, miệng trào máu. Nguyên tiên sinh đã bị bệnh cao
huyết áp nhiều năm, mặt lúc nào cũng đỏ bừng, thường thường là huyết áp cao khoảng
180- 200. Tiên sinh chết là do huyết áp lên cao, nhưng cũng có nguồn tin cho rằng
tiên sinh có người em ruột làm đội trưởng thị vệ trong cung, tích cực tôn thờ
Vương Mãng. Ông này cho rằng việc cháu của quan thái sư bỏ nước ra đi là làm mất
thanh danh của gia tộc và của triều đình. Do đó mà người ta ngăn chận chuyến ra đi của Tiên
sinh.
Trong những tháng ngày lên xuống Di dân quán thuộc Lễ bộ làm
hồ sơ xuất cảnh, Tiên sinh quen biết hai
vợ chồng nhà kia và kết thân. Đêm hôm Tiên sinh chết, hai vợ chồng người bạn bỗng thấy Tiên sinh đến
báo tin: Hai bác đi đi, tôi phải ở lại!
Hai
người vợ chồng người bạn đều
chung giấc mộng. Họ bán tin, bán nghi, không hiểu sao lại có chuyện như vậy. vì
xưa nay Tiên sinh là người quyết tâm bỏ
nước ra đi! Nay
không hiểu vì lý do gì mà Tiên sinh bỏ cuộc. Hai vợ chồng ông bạn chờ trời sáng, thuê kiệu đến nhà Tiên sinh thì thấy quan tài của tìên sinh đã nằm bên hè ( tại sao quan tài nằm bên hè mà
không nằm trong nhà ? ) mà trong nhà vang lên những tiếng than khóc! Ngày hôm
đó, gia đình lo việc khâm liệm tìên sinh nhưng quan tài quá ngắn mà người tìên sinh lại khá to cao. Người ta phải cực khổ lắm mới
nhét tìên sinh vào lọt quan tài. Đêm hôm
đó, ông chủ nhà hòm thấy Tiêu tiên sinh đến giận dữ trách mắng: Tại sao ông đóng cho tôi một cái hòm nhỏ như
vậy? Chủ nhà hòm phải khấn vái và làm lễ tạ
mới được yên..
No comments:
Post a Comment