Friday, August 24, 2012

SƠN TRUNG * HỒNG KỲ GIÁO

HỒNG KỲ GIÁO
Sơn Trung

Mã Văn Thành quê ở Bình Định, theo cha mẹ lưu lạc đến Tây Ninh làm ruộng, lập vườn. Cha mẹ qua đời sớm, Mã phải một mình lo toan nhưng làm ruộng bao nhiêu năm mà vẫn nghèo túng bởi vì chàng thích uống rưọu và mê cờ bạc. Bạn bè của chàng toàn là đồ vô lại.

Một hôm, nhân ngày lễ thượng nguyên chàng theo bạn đi chùa ở núi Bà Đen, Phật tử các nơi đỗ về đông đảo. Mã cũng leo lên núi, lên chùa thắp hương lễ Phật.
Mã vào chánh điện, thấy trong các Phật tử đang lễ Phật có một nữ lang xinh đẹp khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thích lắm bèn giả làm khách dâng hương tới quỳ bên cạnh. Lại làm ra vẻ quỳ lâu mỏi gối, vịn tay vào chân nàng. Cô gái giận dữ quay nhìn rồi xích ra. Mã lại xích tới gần, lát sau lại làm như trước. Cô gái đứng phắt lên không quỳ nữa bỏ ra, Mã cũng đứng lên theo chân nhưng không biết nàng đi đàng nào, thất vọng buồn bực ra về. Dọc đường thấy cô gái đi theo một bà già, hình như là mẹ, vội rảo bước theo. Mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, bà già nói "Con đi lễ Bà là hay lắm. Con không có em trai em gái, chỉ cần Bà phù hộ cho lấy được người chồng tốt miễn hiếu thuận là được, chẳng cần gì phải là con vua, cháu chúa".

Mã mừng thầm, mon men bắt chuyện hỏi thăm, bà già nói mình họ Trần, cô gái là con ruột, tên Thúy Vân, nhà ở phía tây núi, cách bốn mươi dặm. Mã nói "Đường núi gập ghềnh mà bác thì già yếu, em thì ẻo lả thế này làm sao về kịp?", bà đáp "Trời đã xế, mẹ con ta định ghé nhà cậu cháu ngủ nhờ". Mã nói “Lúc nãy nghe bác nói kén rể không kể nghèo hèn, vậy cháu chưa có vợ, bác thấy được không?". Bà hỏi cô gái, nàng im lặng, hỏi mấy lần mới nói :-"Y ít phúc, lại phóng đãng vô hạnh, tâm tính khinh bạc mà hay tráo trở, con không thể làm vợ một gã vô lại được".
Mã nghe thế vội tỏ ra chân thành, chỉ trời thề thốt.

Bà già mừng rỡ nhận lời, cô gái thì không thích, tỏ vẻ vùng vằng, bà mẹ phải cố làm cho nàng vui lên. Mã ân cần xách hộ hành lý, tìm một chiếc kiệu cho hai mẹ con, mình thì đi bộ theo như người hầu, cứ tới đoạn đường nào gập ghềnh lại quát tháo bọn phu kiệu bảo phải cẩn thận không được lắc mạnh, dáng lo lắng ân cần lắm. Không bao lâu tới một xóm, bà già bảo Mã cùng vào. Có ông bà già ra đón, là anh trai và chị dâu bà Trần, bà nói Mã là con rể, vừa đúng ngày tốt không cần chọn lựa nữa, cho làm lễ cưới luôn đêm nay. ông cậu cũng vui vẻ, dọn cơm rượu mời Mã kế cho Thúy Vân ăn mặc đẹp đẽ ra làm lễ rồi dọn giường giục đi ngủ. Cô gái nói "Ta vốn biết ngươi bất nghĩa, nhưng bị mẹ ép buộc nên phải theo, nếu ngươi ăn ở tử tế thì chẳng lo gì đói rét". Mã hứa hẹn rối rít rồi cùng mỹ nhân động phòng. Sáng hôm sau thức dậy, bà mẹ bảo Mã cứ về trước, mình và con gái sẽ tới ngay. Mã về quét dọn nhà cửa xong thì bà già đưa con gái tới. Vào nhà thấy trống trơn bèn nói “Thế này thì lấy gì mà sống? Ta sẽ trở lại ngay, giúp thêm chút ít cho đỡ khổ", rồi ra đi.

Hôm sau có mấy người gia nhân trai gái mang đủ thứ áo quần chén bát tới xếp đầy nhà rồi đi ngay không ở lại ăn cơm, chỉ lưu lại một người tỳ nữ hầu hạ. Mã từ đó chỉ ngồi không ăn sẵn, hàng ngày cứ theo bọn vô lại rượu chè cờ bạc, dần dà ăn cắp cả nữ trang của vợ để chơi bời. Cô gái khuyên nhiều lần không được, hết cách chỉ còn biết giữ kỹ lưỡng rương hòm, phòng ốc như đề phòng giặc cướp.

Trong nhóm, có đạo sĩ Lương Thanh Thế là người đứng đầu một tổ chức bí mật tại Miền Nam. Ông nói ông đã từng lưu lạc giang hồ ở bên Tàu , theo Hồng Kỳ Giáo , làm phụ tá cho Mao tổ sư. Hồng kỳ giáo thờ Thượng Đế, các đạo sĩ đều có pháp thuật tinh thông, có thể tàng hình, đao kiếm chém không chết. Ai dốc lòng tu đạo, xả thân vì đạo thì khi sống được giàu sanh vinh hiển, khi chết sẽ được lên nước Chúa Thiên Đàng. Nhiều người tin theo, bán gia sản, bỏ vợ con mà theo . Người ta bảo rằng ông dùng bùa ngãi để thu phục lòng người. Bọn lưu manh thấy Mã có vợ đẹp lại có tiền của bèn lập mưu thiết kế lôi kéo Mã vào tổ chức. Ban đầu họ lui tới thăm viếng tỏ tình thân ái. Sau đó là rủ uống rượu và cờ bạc. Rồi một thời gian kết nạp vào Thánh giáo. Việc kết nạp cũng khó khăn vì các tín đồ phải được ba người có uy tín trong tổ chức giới thiệu, sau đó làm lễ tuyên thệ và kết nạp. Các tân tòng phải trải qua một thời gian dài thử thách mới được chánh thức thu nhận làm hội viên.

Mã mê giàu sang, mê pháp thuật, mê thiên đàng nên đã đi theo Hồng Kỳ giáo. Sau vài năm, Mã đã được lên chức Phó Tổng Quản Đạo khu Tây Ninh. Ngày xưa Mã ăn nói lúng túng, sau mấy năm theo Hồng Kỳ, y đã ăn nói lanh lợi. Mở miệng là nói bác ái, tự do, công bằng, dân chủ, thiên đường, địa ngục, đồng chí, đạo hữu, tiên tiến, thoái hóa, lạc hậu. . . mà không ngập ngừng. Một hôm , Tổng Quản Đạo khu Nam Việt họp ở Mười Tám Thôn Vườn Trầu, đạo trưởng Lương Thanh Thế đã giới thiệu Uỷ viên trung ương của Giáo Hội từ Trung Quốc sang chủ tọa cuộc họp và ban hành mệnh lệnh của Tòa Thánh. Nay, Tòa Thánh đã quyết đẩy mạnh giai đoạn Tổng phản công chống thực dân, phong kiến, vậy toàn thể đồng chí và đạo hữu phải đem nhân tài vật lực để đánh trận cuối cùng, nắm lấy chính quyền để xây dựng chủ nghĩa xã hội công bằng , tự do và dân chủ.
Toàn thể hội nghị vỗ tay hoan hô đại biểu Tòa Thánh nhiệt liệt. Sau đó, các chức sắc cao cấp ở lại ba ngày để phổ biến chi tiết giáo lệnh trung ương.

Một hôm đám đồng chí tới thăm Mã, thấy vợ Mã ai nấy đều kinh ngạc tấm tắc khen ngợi, nói đùa với Mã:- "Ông giàu có lớn, ông thăng quan tiến chức lớn rồi đừng quên chúng tôi!" Mã thắc mắc xin các đạo hữu nói rõ.
Bọn họ nói:- Nay giáo chủ đang ra lệnh tổng động viên, cần nhân tài vật lực cho cuộc Tổng tấn công vào sào huyệt địch. Mới rồi thấy mặt phu nhân, thật là người tiên, lại gặp lúc gia đình không hòa thuận, nếu đem bán làm vợ lẽ phải được trăm lượng vàng còn bán cho nhà chứa phải được ngàn lượng, có ngàn lượng vàng trong nhà thì lo gì không tiền uống rượu đánh bạc và đóng góp cho Tổ chức?

Mã không đáp nhưng thầm cho là đúng. Về nhà cứ nhìn vợ thở dài, lúc lúc lại than nghèo quá không biết làm sao sống. Thúy Vân làm như không nghe, Mã cau có đập bàn ném bát, chửi mắng tỳ nữ, làm đủ trò gây gổ. Một đêm nàng mua rượu cùng uống, chợt nói :-"Chàng vì nghèo túng mà lo nghĩ ngày đêm, thiếp cũng chẳng có cách gì lo toan để chia sẻ, há không hổ thẹn, nhưng không có vật gì đáng giá, chỉ có con hầu này, đem bán đi cũng đủ vốn buôn bán lặt vặt”.

Mã lắc đầu nói -"Nó thì đáng bao nhiêu! Ta đang cần một số tiền rất lớn không phải cho bản thân ta mà cho một lý tưởng cao cả, là để cúng cho Thánh giáo, giải phóng nhân loại, và cầu hạnh phúc được lên Thiên Đường ngồi bên cạnh Thượng Đế. Ngày tháng gấp rút, không thể chậm trễ. Nếu chậm trễ sẽ bị cháy trong hỏa ngục và tiêu tan trong ngày tận thế.

Uống thêm một lúc, nàng nói:- Thiếp có tiếc gì với chàng đâu, khổ cái là đã kiệt lực rồi. Nghĩ lại thấy cứ nghèo túng thế này, cho dù theo nhau tới chết chẳng qua cũng chỉ là khổ sở suốt đời, làm sao mở mày mở mặt được. Không bằng cứ đem thiếp bán cho nhà giàu thì hai người đều có lợi, chắc được giá hơn con hầu nhiều”.

Mã làm ra vẻ kinh ngạc, nói làm gì phải tới nỗi như vậy nhưng nàng cứ nói mãi, vẻ mặt rất nghiêm trang. Mã mừng nói "Để ta tính lại". Liền đánh tiếng với một vị quan lớn đang mua ca kỹ làm con hát, vị quan đích thân tới nhà Mã, thấy cô gái rất thích, sợ không mua được ngay, bèn làm giao kèo mua ngàn quan tiền, việc thế là xong.

Thúy Vân nói:- “Mẹ thường ngày thấy nhà rể nghèo vẫn lo lắng cho, nay đã dứt hết tình nghĩa, thiếp phải về thăm một lần. Vả lại chàng đoạn tuyệt với thiếp thì cũng phải nói cho mẹ biết chứ". Mã lo bà mẹ cản trở, nàng nói "Đây vốn là do thiếp muốn, cam đoan không có việc gì đâu”, Mã bèn theo nàng đi. Gần nửa đêm mới tới nhà mẹ vợ, gõ cổng vào thấy lầu gác hoa lệ, đầy tớ đi lại tấp nập. Mã thường ngày ở với vợ vẫn muốn tới thăm mẹ nhưng cô gái cứ ngăn cản nên làm rể hơn một năm vẫn chưa lần nào tới nhà bà nhạc, lúc ấy cả sợ nghĩ rằng con gái nhà giàu có như thế này ắt không chịu làm nàng hầu con hát.

Nàng dẫn Mã lên lầu, bà già kinh ngạc hỏi :-"Sao vợ chồng lại tới đây?” Nàng khóc lóc, oán hờn nói:- "Con vẫn nói y bất nghĩa, nay quả đúng".
Rồi lấy trong túi ra hai chục nén vàng đặt lên bàn, nói :-"May mà không bị đứa tiểu nhân lừa lấy, nay xin trả cho mẹ".
Mẹ kinh ngạc hỏi duyên cớ, nàng đáp:- "Y muốn bán con đi, có giữ vàng cũng vô dụng”, rồi chỉ mặt Mã mắng:- “Đồ chó, ngày trước ngươi gánh hàng bán rong, mặt mũi lem luốc như ma, lúc đầu gần ta mồ hôi còn chua loét, cáu ghét rơi ra muốn sập giường, tay chân thì chai cộm cả tấc khiến người ta suốt đêm lợm mửa, từ khi lấy ta chỉ ngồi ăn không mới lột được lớp da quỷ sứ đi. Có mẹ ở đây, ta có đặt chuyện cho ngươi không?"
Mã cúi đầu không dám hó hé, nàng lại nói: “Ta biết mình không có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành để làm vợ bậc quý nhân, chứ với hạng đàn ông như ngươi thì chán vạn người. Hơn nữa, ta không làm gì lầm lỗi sao ngươi nỡ dứt cả nghĩa vợ chồng không nghĩ tới chút tình hương lửa. Ta há không đủ sức làm nhà lầu mua ruộng tốt sao, chỉ vì thấy ngươi là kẻ ít phúc phận, có tướng ăn mày, không thể sống với nhau trọn đời được thôi”. Nàng nói xong, bọn tớ gái kéo tới vây đặc chung quanh thóa mạ, đều nói cứ giết đi, cần gì phải nói này nọ. Mã khiếp sợ quỳ mọp dưới đất, nói đã ăn năn rồi.

Thuý Vân càng tức giận, nói:- "Bán vợ con đã là đại ác, sao ngươi còn nỡ lòng coi rẻ người bạn đầu gối tay ấp đem bán đi làm đĩ chứ?”
Nàng chưa dứt câu, mọi người đều sôi máu, kẻ rút trâm tóc, người vớ kéo may xúm vào đâm túi bụi. Mã kêu la xin tha mạng, cô gái ngăn mọi người lại, nói :-"Thôi tạm tha cho hắn, y bất nhân nhưng ta không nỡ thấy y khiếp sợ như thế", rồi dắt mọi người xuống lầu. Mã ngồi nghe ngóng một lúc, thấy không có tiếng người, toan bỏ trốn. Chợt ngẩng nhìn trời thấy sao đêm lặn hết, phương đông đã hừng sáng, trời đất mênh mang. Kế đèn lửa cũng tắt hết, nhìn lại thấy không có nhà cửa gì cả mà mình thì đang ngồi trên vách đá cheo leo, cúi xuống thấy ở dưới là vực sâu thăm thẳm, khiếp đảm sợ rơi xuống. Vừa nhúc nhích thì ầm một tiếng, tảng đá đang ngồi lở ra rơi luôn xuống vực. May vách núi có cây khô đâm ngang nên Mã vướng lại không rơi xuống, nằm vắt bụng trên thân cây, tay chân chẳng có chỗ nào bấu víu, nhìn xương vực thấy mờ mịt không biết sâu bao nhiêu trượng, không dám động đậy. Sợ muốn tắt thở, toàn thân đẫm máu, kiệt sức mê mụ ngất đi luôn. Mặt trời lên cao mới có người tiều phu nhìn thấy, tìm dây dòng xuống cứu lên, đặt trên sườn núi, thấy hơi thở thoi thóp bèn khiêng cho về nhà.

Về tới thấy cửa mở toang, trong nhà trống trơn như ngôi chùa nát, giường chiếu vật dùng đều biến mất, chỉ còn chiếc võng rách và cái bàn mục là vật cũ của mình, lê lết lên nằm, hàng ngày đói bụng lại qua các nhà láng giềng xin ăn. Kế mắc bệnh lở loét, toàn thân máu mủ bê bết, người làng ghét tính nết khinh bạc đều khạc nhổ đuổi đi. Mã hết cách sống, bán nhà vào ở trong hang núi, hàng ngày ra đường xin ăn, luôn giắt theo lưỡi dao trong mình. Có người bảo đổi dao lấy thức ăn, Mã không chịu, nói "Ở trong núi phòng hùm beo, phải có dao để tự vệ". Sau gặp kẻ khuyên mình bán vợ trên đường, bèn tới gần kể lể rồi rút dao đâm chết. Quan bắt Mã xử án, biết đầu mối là Hồng Kỳ giáo và bọn lưu manh bèn ra lệnh quan binh tróc nã. Cả bọn bị chung thân khổ sai, còn Mã bị tù mười năm vì tỏ ra ăn năn, hối hận.

No comments: