Tuesday, August 28, 2012

LÊ THỊ HUỆ *GIỮA THƠ VÀ NGƯỜI

GIỮA THƠ VÀ NGƯỜI

H. như một niềm bí mật. H như một tình yêu ngần ngại
Thi sĩ gọi tôi là H.
Chỉ có tôi mới gọi tôi là Huệ. Tên tôi là Huệ, Lê Thị Huệ.
Ngày đầu quyết định viết văn, tôi suy nghĩ mãi, nên lấy một cái tên văn chương nghe thật choáng, thật đặc biệt, thiên hạ đọc lên nhớ liền. Thiên hạ nhớ cái tên trước, thế là mình thành danh ngay lập tức.
Hay giữ cái tên cha sanh mẹ đẻ cho. Lê Thị Huệ, nghe trần trụi đời thường. Không có văn chương bóng bẩy gì hết.
Tôi quyết định chọn cho mình cái tên Lê Thị Huệ, vì tôi nghĩ như thế tôi có thể viết một cách chân thật.  Tôi tuyên xưng tôi chọn tên chứ không phải giữ tên Lê Thị Huệ.
Tôi bị ám ảnh Sự Thật. Tôi chỉ có thể thật nhất trong vai Lê Thị Huệ. Tôi đã tưởng tác phẩm là chứng nghiệm của đời sống. Lê Thị Huệ sống theo những nhân vật trong tiểu thuyết, trong những bài thơ. Tôi nghĩ mình đã, đang, và sẽ sống như một bài thơ.
Một ngày kia, tôi mới khám phá, chết cha, mình đã trở thành nàng thơ của thi sĩ, không phải là một thi sĩ, mà là của nhiều thi sĩ, của nhiều người đàn ông. Họ tôn tôi lên vai nàng thơ. Tôi là nguồn cảm hứng của nhiều bài thơ của nhiều người đàn ông.
Còn mình là ai. Mình đớn đau đến chết đi được. Mình bị oan nghiệp suốt kiếp. Mình tranh đấu đến phải đi nhà thương. Mình thay đổi bao nhiêu số phận. Mình run rẩy như một con gái tim non nhẹ dạ. Mình ẩu tả thấy bà. Mình ích kỷ thấy mẹ. Mình nhát lắm đi lận. Mình hút đàn ông, chó, và con nít, như một cục nam châm. Mình không thích nổi tiếng. Mình không thích ai theo đuôi mình hết, just leave me alone. Mình đâu có chọn mình là nhà thơ, mình chỉ khóai viết truyện. Mình muốn tắt thở ngay phút giây này. Cả đời còn lại mình nguyện chỉ lo cho Tôm Hùm. Mình chả biết sợ ai trên đời này, chỉ sợ một điều mình chết đi Tôm Hùm bị người ta đối xử tàn ác với con. Ôi mình đơn giản biết bao vậy mà bị mang tiếng là cà chua, cà chớn, phản động, việt cộng, cực đoan, lộng ngôn, xa cách, khó khăn, kiêu ngạo.
Kệ đi.
Rồi một bữa,  tôi thấy tôi tách được ra khỏi tôi. Tôi thấy một Lê Thị Huệ ngồi phụ với thi sĩ  nâng H. lên ngôi nàng thơ. Tôi thấy Lê Thị Huệ không phải là H. Như thể H là một khám phá thơ của thi sĩ.
Tôi làm chủ biên và tôi đưa bài thơ nhớ H. của thi sĩ cùng tấm tranh vẽ H. của hoạ sĩ lên như thể tôi đưa một kẻ lạ nào đấy lên trang thơ gio-o
Ngày hôm nay có hơn một thi sĩ réo gọi tên tôi, viết tặng tôi những bài thơ. Tôi đưa một bài thơ tên H. ra ánh sáng. Đẩy những bài thơ khác vào bóng tối.
Thi sĩ ạ, cuộc đời luôn luôn là những hoàng hôn đớn đau giữa bờ vực ánh sáng và bóng tối, mà chúng ta là những tấm thân và những linh hồn quá mẫn cảm.
Chúng ta cùng đớn đau ngang nhau.
Chúng tôi bị giằng xéo giữa nhân vật trong tác phẩm và đời thường. Chúng tôi sống gian nan đớn đau không tách bạch được đời sống của tác phẩm và đời sống thật của mình. Không có ranh giới giữa thơ và người.
Tin tôi đi thi sĩ, tôi hơn cả những mỹ nữ tuyệt vời.
Như một lời cám ơn: Những nàng thơ ấy xứng đáng với niềm mơ mộng của thi sĩ lắm, thi sĩ ạ.
Hãy cứ để những người thơ ấy được sống vĩnh cửu trong những tác phẩm, trong lòng của chúng ta.

Khi tôi tự nhủ mình phải tiêu hóa đời sống và nhào nặn ngôn ngữ nhuyễn nhừ ra để sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật, đã bất ngờ tôi thấy một bó đuốc Sự Thật le lói từ phía xa. Tôi là người sáng tác đa đoan. Điều gì đã bật khởi trong tôi cung điệu phục vụ cho Sự Thật.
Sự Thật chỉ là mùi hương. Nhưng tôi đã bị dí như ma đuổi. Tôi bị khủng cụ vào chân tường để đôi khi gần như tôi đã bị cứa cổ gần lìa đời vì mùi hương ấy.
Và đêm đêm ghì siết Sự Thật.
Ồ, mà không phải những Nhà Nước cũng bị ma ám Sự Thật như tôi sao. Pravda, Pravda, Pravda. Nhà nước Cọng Sản Nga còn bị ám ảnh bởi Sự Thật đó thây.
Sự Thật giàn dụa dãy chết trước mắt tôi. Tôi đã quay mặt nhiều lần trong đêm tối khóc than cho những người dân Iraq vô tội bị nướng vào lò chiến tranh Trung Đông. Tôi đã đi biểu tình phản đối nước Mỹ mang quân sang Iraq năm 2003. Nước Mỹ nói dối rằng Iraq có vũ khí nguyên tử. Nước Mỹ mang quân sang Iraq đánh cho nát tan xứ sở người ta. Chả thấy cái đầu đạn nguyên tử nào. Cả thế giới im lặng phủ phục trước sự dối trá tăm tối của nước Mỹ. Im lặng để cho Iraq biến thành nồi nướng xác người dân Ia Rắc vô tội .
Chỉ mình tôi thôi. Ân ái với Sự Thật.
Rất tình cờ Nguyễn Thế Hoàng Linh đọc một bài thơ tương tư Sự Thật.
Tôi để lên gio-o bài thơ của tôi được Nguyễn Văn Xuyên, một người bạn học ở Đà Lạt, một người đóng vai Sơn Ca vở Thành Cát Tư Hãn của Vũ Khắc Khoan hay nhất ở sân khấu Spellman Đại Học Đà Lạt thời ấy, ngậm ngùi phổ thành nhạc cho tôi.
Bài hát ngậm ngùi ở cái giọng của bạn tôi là Ngọc Phụng. Ngọc Phụng giọng yếu nhất cũng chính là tôi. Sự yếu đuối của hai chúng tôi. Những người đàn bà có khi muốn qụy ngã trước những khốc liệt của lịch sử đã đàn áp số mệnh của chúng tôi như thế nào.
Tấm thảm đỏ giữa đời không sự thật.
Tôi không có sức lực để tranh đấu với sự thật lịch sử.
Sự Thật để làm gì chứ
Sự Thật để làm gì chứ.
Sự Thật để làm gì chứ.
Dối trá tràn lan và sáng láng khắp mặt đất. Điều ấy qúa hiển nhiên.
Tôi ngây thơ. Vô cùng ngây thơ. Khi cất tiếng thơ, không ngã qụy giữa những cơn say Sự Thật.
Tôi ơi hãy đầu hàng đi. Hãy chấp nhận hãy tôn thờ sự dối trá đi. Linh hồn mi sẽ hết run rẩy. Tiếng lòng mi sẽ hết thổn thức. Đời sống mi sẽ bớt chật vật. Mi sẽ nhắm mắt đi ra khỏi cuộc đời này với một thân xác thanh thản.

Tuổi tác rớt xuống kẽ giường
Đêm lau những sợi tóc rối
Son từng tụm run môi sứt
Nhoà vang Napa xưa
Vài đứa con lọt hầm cầu
Bị ám râu rậm chiến tranh
Những người đàn ông không đầu
Sắp hàng qua phiên chờ thay panty hose
Tôi giấu đời sống qua những chiếc khăn
Khăn nhầu và những giọt lệ rơi qua vai sô
Chiều ngập ngực những tiếng khóc oà
Tình chị em bị bắn tóe đớn đau như tụ ung thư bướu
Chết tôi đi đời sống đầy sự dối
Tôi bị thắt cổ bởi môt. sợi chỉ hồng chân thật
Có không màu thời gian chiều nay làm không chứng
Con dấu lạnh tanh
Tôi một mình lái xe ra công viên vắng
Nhảy xuống qua bao nhiêu vực mây bay
Trở về làm người đàn bà già mốc
Ôm một bầu ngực cạn
Thương mình mong manh
Trĩu vai má hiền

LÊ THỊ HUỆ
Amerika
Mother Day
13.05.2007

No comments: