NHỚ SAIGON
Chao ôi nhớ quá. Saigon !
Nhớ đường Thống Nhất. Tháp
chuông Đức Bà
Nhớ lòng Nguyễn Huệ đầy hoa
Bạch Đằng, nhớ bóng con phà Thủ
Thiêm
Tam Đa xanh đỏ, nhớ đèn
Bến Thành bốn cửa, nhớ chen chân người
Thánh Tôn, Lê Lợi ... Nhớ ơi !
Nhớ hàng sách cũ giữa trời
bán, mua
Chân say, vui bước đường
mơ
Từng con phố nhớ ngẩn ngơ
gọi hồn
Chùa Xá Lợi, nhớ trầm
hương
Gia Long nhớ nắng sân trường
áo bay
Lá me xanh, nhớ
gót hài
Tao Đàn, ai
đứng chờ ai mấy mùa
Nhớ trường
Quốc Tuấn năm xưa
Nhớ em mười
sáu, khi vừa biết yêu
Tan trường,
đợi tiếng chuông reo
Theo nhau, tình biết
bao nhiêu là tình !
Mặt ngoài, e
lệ làm thinh
Che nghiêng
vành nón, trộm nhìn. Thế thôi !
Đường
Lê Văn Duyệt đông vui
Đi qua chợ
Đũi nhớ xôi,
nhớ chè
Phan Đình
Phùng phía bên kia
Đây Phan Thanh
Giản, lối về Cầu Sơn
Nhớ ơi, nhớ quá. Saigon !
Bao giờ nước trở về nguồn,
nước ơi !
Mất nhau từ buổi đỏ trời
Saigon đâu ? Trả lại tôi
Saigon !!!
Thơ
Ngô Minh Hằng
|
||||||||||||||||
(Trích thi phẩm Tiếng Lòng) Tiếng Lòng Tôi viết mãi, bao năm rồi chưa trọn Một bài thơ thương nhớ, nhớ thương quê Quê tôi đó, xương chồng cao có ngọn Và máu hồng loang đỏ cả sơn khê Quê tôi đó, bốn nghìn năm bất khuất Dâu biển tang thương, hưng phế bao thời Thăng Long cũ, bóng rồng bay rợp đất Sông Bạch Đằng cọc nhọn vẫn nằm phơi Quê tôi đó, bầu trời Nam, nước Việt Năm cửa Ô, Ba mươi sáu phố phường Dòng Hương giang vẫn muôn đời tha thiết Bến Ninh Kiều tà áo trắng nồng hương Quê tôi đó, biển sông đầy tôm cá Những ruộng đồng bát ngát cánh cò bay Giọt nắng ấm, ấp yêu tình mái lá Làn gió hiền ru tiếng sáo cung mây Quê tôi đó, bây giờ xa xôi lắm Ai tham tàn, ai cướp mất quê tôi ! Thân vong quốc, đời lạc loài cay đắng Kiếp tha hương, tủi nhục phận con người Chưa thể chết, nên tôi còn phải sống Sống để về nhìn lại mảnh quê tôi Đã có lúc chiêm bao làm Phù Đổng Gươm Mê Linh mơ một thuở vá trời Mộng không thực, vì tài hèn, phận bé Nên thơ tôi viết mãi chẳng thành lời Thơ nước mắt xin gởi về quê Mẹ Nỗi u hoài thống khổ, tiếng lòng tôi
BIỂN THÁNG TƯ
HẬN THÁNG TƯ
|
No comments:
Post a Comment