Sunday, August 26, 2012

THƠ NGÔ MINH HẰNG

 
Xuân Tình Yêu
Ngô Minh H¢ng
 

Xuân ljn cho Ç©i hoa lá tÜÖi,
Cho ta hånh ng¶ ÇÜ®c quen ngÜ©i.
Cho lòng sÓng låi bao tình š,
ñ‹ bi‰t thÜÖng yêu nghïa tuyŒt v©i.
ñ‹ bi‰t tình yêu thÆt nhiŒm màu.
ñ‹ lòng ng©i sáng v§i træng sao.
ñ‹ hÒn phÖi ph§i vui nhÜ gió,
ñ‹ nh»ng chua cay hóa ng†t ngào.
ñ‹ thÃy hÜÖng yêu rÃt dÎu dàng,
ThÖm hÖn båch huŒ, quš hÖn lan.
ñ‹ riêng m¶t cõi tr©i mây nܧc,
Hai kÈ yeu nhau nhÆn ÇÎa Çàng.
Bªi có yêu thÜÖng, š cu¶c Ç©i,
Tình xuân thêm ÇËp, m¶ng thêm tÜÖi.
vòng nguyŒt båch thêm trong sáng,
Cä nh»ng Çau thÜÖng cÛng dÎu l©i...
HÖn nºa cu¶c Ç©i ta vÅn mÖ,
HÒn Öi nºa mänh vÅn mong ch©.
Xuân Öi, Çánh thÙc hÒn træng dÆy,
ñ‹ ánh trængng r¶n š thÖ!

 

CHÚC XUÂN
 
Xuân đến kia rồi, có phải không ?
Lá non xanh biếc, nụ đơm hồng
Mặt trời lóng lánh hơn thường lệ
Chim hót lời vui, tiếng hót trong !
 
Riêng ta, xuân đến có gì vui
Chỉ thấy lòng đau, dạ ngậm ngùi
Hăm mấy năm dài, từ mất nước
Quê người, hồn khách. Cố hương ơi !
 
Người ở bên nhà, ta ở đây
Nhớ nhau, nhớ lắm, nhớ từng giây
Bao giờ, ôi đến bao giờ nhỉ
Trống giục, cờ vàng lộng gió bay ???
 
Chúc nhau, năm mới, chúc gì nhau ?
Không chúc công danh, chẳng chúc giàu
Mà chúc quê hương nòi giống Việt
Hết sầu, hết khổ, hết thương đau !
 
 

Ngô Minh Hằng

 


XUÂN ƠI, XUÂN VỀ CHƯA ?
 
Hoa vàng, mai thắm nở
Phải Xuân về đấy không ?
Quê hương ơi, cách trở
Bao xuân rồi, nhớ mong !
 
Quê ơi, thương nhớ lắm
Những mùa Xuân ngọc ngà
Dù Xuân nghèo, tao loạn
Nhưng tình Xuân thiết tha !
 
Hăm mấy năm lưu lạc
Xuân về chưa, Xuân ơi,
Nhìn theo chòm mây bạc
Hồn Đống Đa bồi hồi
 
Mừng Xuân, ai yến tiệc
Vui hưởng cái phồn hoa
Riêng ta còn mải miết
Đợi mùa Xuân thái hòa
 
Đợi hoài sao chưa thấy
Chỉ thấy mình đơn côi
Thấy cờ vàng vẫy gọi
Đàn con yêu bên trời
 
Quê ơi, bao giờ nhỉ
Mùa Xuân được hồi sinh
Nguời nhìn nguời tỉnh mộng
Tặng cho nhau nhân tình
 
Bao giờ đàn chim Việt
Bay về tổ ấm xưa
Tìm mảnh đời đã mất
Xuân ơi, Xuân về chưa ???
  Ngô Minh Hằng

 
XUÂN ĐẸP VÔ CÙNG
(Thương mến gởi về Mẹ Việt Nam)
 
Mẹ ơi, xuân đến, Xuân đang đến
Con vẫn bôn ba,  vẫn xứ người
Vẫn bút, con làm gươm, chiến đấu
Vẫn thầm hẹn mẹ một ngày vui
 
Hai vai vẫn nặng hờn sông núi
Vì nợ non sông chửa  trả đền
Nên chẳng xuân nào vui trọn vẹn
Xuân nào thương nhớ cũng vô biên !
 
Mẹ ơi, những gốc đào năm cũ
Hoa nở nhiều không? Nở đẹp không ?
Đàn én có còn nghiêng cánh đậu
Hay hoa tàn héo, én sang sông ?!
 
Bàn thờ mẹ có bày hương khói ?
Cặp bánh chưng xanh, chậu quất vàng...
Túi mẹ có còn phong giấy đỏ
Mừng con thêm tuổi lúc xuân sang ?
 
Hay là tất cả đều hư mục
Trong lớp sơn tô, lớp vỏ màu
Khẩu hiệu chói loà, che ý thức
Đủ hình, đủ kiểu mị lừa nhau ?
 
Bao năm viễn xứ, đêm trừ tịch
Con khóc cùng thơ "Hổ Nhớ Rừng"
Mẹ cúng  Giao Thừa, giờ phút ấy
Thần giao cách cảm có rưng rưng ...?
 
Từ con mấy chục năm xa nước
Thương mẹ chờ mong, đã mỏi mòn
Những kẻ ra đi vì hận nước
Biết còn bao nhỉ tấm lòng son ?
 
Mẹ ơi, đừng trách bày gian hiểm
Mê cái hư danh bán rẻ hồn
Ôm bả tiền tài, quăng đạo nghĩa
Học đòi phản bội cả quê hương!
 
Cũng may, còn những lòng son sắt
Tổ quốc muôn đời ở trái tim
Mẹ có nghe không hồn nước gọi
Người và người tỉnh giấc oan khiên!
 
Một ngày mẹ ạ, không xa nữa
Cờ sẽ vàng bay khắp núi sông
Con mẹ sẽ về bên cạnh mẹ
Mùa Xuân vì thế, đẹp vô cùng!
 
Ngô Minh Hằng
 
MÙA XUÂN VÀ NỖI NHỚ
 
(Riêng kính dâng Mẹ. Tặng những bạn đồng tâm cảnh)
 
Mẹ ạ, chiều xuân năm Sáu Bảy
Khi đào nở thắm đón xuân tươi
Khi con tóc ngát bờ vai mộng
Mắt ngọc hồn nhiên biếc ý đời
 
Khi mực đang thơm lòng vở trắng
Khi buồn là chuyện cõi xa xôi
Bỗng đâu đất vỡ, trời nghiêng đổ
Vụn nát càn khôn, tắt tiếng cười
 
Phút ấy, Mẹ cầm tay của Bố
Lỏng dần....và mãi lỏng dần ra...
Khi bờ mi Mẹ đan  liền lại
Là lúc đời con mộng vỡ oà !!!
 
Là lúc lòng con đầy bão tố
Không tin rằng Mẹ đã lìa Cha
Đớn đau giữa tận cùng hư, thực
Sinh tử quay cuồng một sát na !
 
Như mũi dao xuyên vào phế phủ
Hồn con lịm chết giữa ngày xanh
Mẹ ơi, mấy chục năm xa Mẹ
Mà vết tâm thương vẫn chẳng lành!
 
Mà vết tâm thương còn mới lắm
Mỗi khi xuân đến, nắng xuân về
Khi hoa đào vẽ màu xuân thắm
Con lại rưng buồn, lại tái tê !
 
Từ một xuân hồng đau tiếc Mẹ
Thì con lòng vắng bóng xuân vui
Tha hương, nặng gánh hờn non nước
Càng đắng sầu thêm vị cuộc đời
 
Mẹ ạ, Xuân về, hoa nở thắm
Trời xanh và nắng cũng vừa tươi
Lòng con lại nhớ xuân năm cũ
Nhớ Mẹ khăn nhung, nhớ Mẹ cười...
  Ngô Minh Hằng


 
 

No comments: