Sunday, September 9, 2012

KIỀU MỸ DUYÊN * NHÀ GIỮA RỪNG CÂY

NHÀ GIỮA RỪNG CÂY

KIỀU MỸ DUYÊN
Tôi sinh ra và lớn lên trong ngôi nhà rộng, xung quanh là rừng cây xanh ngát, tôi yêu màu xanh của cây rừng từ lúc chưa biết nói và lớn lên đi khắp đất nước từ bến Hải đến Cà Mau.
Ngồi trên trực thăng bay thật thấp, nhìn rừng và biển hồ Pleiku, rừng núi đẹp vô cùng, tôi yêu rừng không bao giờ biết sợ rừng núi và tôi mơ ước được có một ngôi nhà uy nghi trên núi nhìn xuống biển. Có lần tôi định mua 33 mẫu đất ở California Ranch để xây nhà, với tôi Ban Mê Thuột, rừng Đà Lạt, rừng Kontum, Pleiku, núi rừng nào cũng rất đẹp, thiên nhiên đẹp vô cùng và có sự quyến rũ tôi cho đến khi... tôi bị muỗi đốt.
Muỗi đốt chiều thứ Bảy trong lúc đi làm phóng sự ở nhà dòng Saint Patrick, đối diện với nhà quàn Peek Family. Sau khi muỗi đốt suốt đêm tôi không chợp mắt, chân sưng chưa bao giờ thấy, những đốm đỏ nổi lên như người cùi. Thấy tình trạng có vẻ đến hồi trầm trọng, bằng hữu của tôi nói:
- Phải đi nhà thương ngay, nếu là muỗi West Nile thì người bệnh sống không quá 6 ngày.
- Ở Fullerton có người bị muỗi West Nile đốt đã qua đời rồi.
Người nói là dược sĩ, có tiệm thuốc tây lâu đời. Ông dược sĩ này rất thận trọng lời ăn tiếng nói.
Tôi xoa thuốc ngày chủ nhật ,sang thứ Hai đi nhà thương, lấy 5 ống máu để thử nghiê.m. Đến nhà thương khoảng 6 giờ chiều, ra nhà thương về đến nhà gần 10 giờ. Đợi bác sĩ cho thử máu, cho kết quả máu, tôi chờ đợi kết quả của West Nile.
Cuối cùng bác sĩ Anh Do bảo
- Cô về đợi thêm 2 ngày nữa.
Tôi sống trong hồi hộp, nếu mạng mình tới đây đã hết thì nên làm di chúc ngay từ bây giờ. Tôi không biết những bệnh nhân bác sĩ bảo còn 1 năm hay 5 tháng nữa qua đời có cảm giác như thế nào? Nhưng với tôi, nếu chỉ còn sống 4, 5 ngày thì đời sống thật là hạnh phúc. Với thời gian này đủ để cho tôi cảm ơn tất cả những người đã giúp mình, những người đã làm việc với mình trong bao nhiêu năm qua, cảm ơn người chết và cảm ơn người sống, cảm ơn Thượng Đế đã cho mình nhiều hơn mình nghĩ, cảm ơn cái nhà mình đang ở thoải mái, yên tĩnh trong nhiều năm qua.
Hai ngày sau, cô y tá của bác sĩ Sheers gọi tôi và nói:
- Tất cả thử nghiệm đều tốt, bình thường, trừ vi khuẩn West Nile chưa biết bà phải đợi thêm 2 ngày nữa.
Tôi đếm từng ngày, 2 ngày sẽ đến. Nếu ngày đó có vi khuẩn West Nile thì tôi còn sống thêm một ngày nữa.
Tôi đã từng nói với những người thân:
- Nếu tôi chết xin quý vị chọn áo nào thật đẹp mặc, ca bài ca nào hay nhất để tiễn tôi lên đường. Đừng buồn, đừng khóc. Ở đâu ở đó, đừng đi tới đi lui mất thì giờ, để thì giờ làm việc khác và hay cầu nguyện cho tôi
Ngày đầu tôi nóng như lửa, ngoài trời 92 độ, người tôi nóng hơn sức nóng của trời, buổi chiều trong phòng mở máy lạnh nhưng tay tôi run rẩy không thể giữ được ly trà nhỏ.
Người hàng xóm nói:
- Có lẽ là phản ứng của thuốc.
Từ từ rồi cơn sốt cũng hạ xuống, tội nghiệp người bạn láng giềng của tôi, Quyên Nguyễn:
- Quyên phải mua củ cải đỏ, rau dền nấu cháo cho cô ăn.
Tôi chỉ nghe thoang thoảng bên tai tiếng nói nhẹ nhàng của Quyên, hình như Quyên xoa dầu vào hai bàn tay, hai bàn chân lạnh ngắt của tôi, rồi Quyên đỡ tôi ngồi dậy đút cháo vào miệng cho tôi. Tôi cứ thế mà nuốt.
Tôi đi vào giấc ngủ, không biết là giấc ngủ hay là mê?
Bác sĩ Nguyễn Hùng chuyên về nội khoa, không biết có phải đây là duyên số - ngày xưa bác sĩ Hùng chăm sóc cho mẹ tôi tới giây phút cuối cùng, khi mẹ tôi vừa tắt thở thì bác sĩ Hùng có mặt ngay trong bệnh viện - lại là người hàng xóm của chúng tôi.
Ông Tony Nguyễn, ngày xưa cũng là quân y, Quyên Nguyễn là y tá, dược sĩ Lắm, bác sĩ Nguyễn Hùng, bác sĩ Nha Khoa Hằng Nguyễn, thầy ba Cầu Bông là những người hàng xóm tốt bụng của chúng tôi, mỗi lần ai hữu sự thì những người đến ngay.
Tội nghiệp cho Trinie Trịnh Vũ, chuyên viên địa ốc của chúng tôi, đưa tôi vào bệnh viện rồi ở mãi với chúng tôi đến khi về nhà, người bệnh nhìn người bệnh thấy thảm thương lắm. Người bệnh có cơ hội nhìn lại mình, làm việc vì cơm áo thì ít mà làm việc
“bao đồng” thì nhiều, nhưng đời sống vui hơn, phong phú hơn.
Khi mua thuốc Trinie nói:
- Con thích làm việc như thế này, khi con già sẽ có người khác lo cho con.
Câu nói này thật đúng với tôi, ai hữu sự kêu tôi đến ngay. Nhớ thuở hàn vi, nửa đêm còn ai mê mẩn gọi tôi, tôi đến đưa vào bệnh viện ngay. Có lẽ vì thế mà bây giờ tôi được như thế này. Tôi ái ngại khi nói xe Hồng Thập tự vì tôi sợ làm phiền hàng xóm khi còi xe Hồng Thập Tự hú lên, xe tư nhân đưa đi nhà thương vẫn đỡ phiền hơn.
Làm phóng viên cũng như nghề buôn bán nhà cửa, quen nhiều, nhưng muốn sống hết lòng hết dạ với bằng hữu hay người thân thì phải có thời giờ, nhưng thì giờ ở đâu mà ra?
Mỗi ngày chúng ta đều có thì giờ như tất cả mọi người nhưng làm việc thì nhiều quá, suy nghĩ nhiều quá. Sống chết có số, sống vui và chết và chết cũng vui, ra đi nên vui vẻ, thoải mái nhẹ nhàng. Về việc nhà cũng thế, muốn có nhà nên có nhà ngay, hãy thực hiện giấc mơ của mình, đừng chần chờ nhỡ mai này chúng ta chết không được ở trong căn nhà thơ mộng mà mình mơ ước.
Hôm qua bác sĩ cho biết trong người tôi không có vi khuẩn West Nile, tự nhiên như có phép mầu, tôi ngồi dậy tìm thức ăn ngon. Phải ăn, phải ăn. Sau 5 ngày ăn cháo, người yếu như bún.
Giấc mơ xây nhà trên núi nhìn xuống biển đêm đêm nghe sóng biển thì thầm trở về và tôi không sợ rừng cây, rừng cây xanh ngát của tôi vẫn ở trong trí nhớ. Cho nên tôi thường khuyên thân chủ nên mua nhà có đất rộng để trồng cây...

No comments: