Monday, September 3, 2012

PHẠM HỮU TUẤN * CỘNG SẢN

Cộng Sản sợ Cộng Sản !
Phạm Hữu Tuấn
Đông Âu


Nói rằng cộng sản sợ người quốc gia thì không chắc đúng. Nhưng nói cộng sản sợ cộng sản thì lại đúng một trăm phần trăm. Đó là trường hợp của đảng cộng sản Việt Nam đối với Trần Độ. Khi người ta sợ quá thì người ta mất khôn. Áp dụng câu nói ấy vào những việc mà đảng cộng sản Việt Nam làm trong đám tang tướng Trần Độ tháng 9 vừa qua thì thật đúng vô cùng. Mất khôn có nghĩa là dại ! Thật đúng là họ đã sử sự mọi việc một cách dại dột.. Dại đến mức bây giò có muốn hối lại thì cũng đã quá muộn rồi.
Đám lãnh đạo đảng và nhà nưóc cộng sản Việt Nam hiện nay từ mấy tay chóp bu như tổng bí thư Nông Đức Mạnh, chủ tịch nưóc Trần Đức Lưong, thủ tưóng chính phủ Phan văn Khải, chủ tịch quốc hội Nguyễn Văn An trở xuống đến đám tép riu bí thư, chủ tịch tỉnh huyện bắt đầu biết sợ ông Trần Độ một phép từ lúc họ còn mặc quần thủng đáy hoặc mài đủng quần ở ghế nhà trường.
Hãy xét về tuổi tác, muốn nói kiểu gì thì nói Trần Độ cũng là bậc cha chú (thậm chí có khi còn hơn thế nữa) của cả đám này. Vậy thì, theo cái bản tóm tắt tiểu sử của ông mới được công bố gần đây, người ta dễ dàng thấy rằng khi Trần Độ hãy còn mang tên là Trần Ngọc Phách từ giã mái trường, xếp bút nghiên lên đường dấn thân vào cuộc trường chinh gió bụi đầy chông gai bão tổ, thì nhiều kẻ trong đám hậu sinh khả ố Phiêu, Mạnh, Khải, Lương... hãy còn chưa có mặt trên trái đất hoặc hãy còn đang trong giai đoạn mặc quần thủng đít, mũi chảy xuống mồm. Mà bọn trẻ con Việt Nam, nhất là trẻ con của một đất nước còn nô lệ, thì đứa nào nhìn thấy người lớn có oai như Trần Độ mà chẳng sợ.
Theo dòng thời gian, trong cuộc chiến tranh chống Pháp, khi Trần Độ đã là một sỹ quan cao cấp chỉ huy hàng cánh quân lớn trong những trận đánh quyết định như chiến dịch Biên Giới, chiến dịch Điện Biên Phủ v.v., thì khi ấy những tên bán nước ngày nay : Phiêu, Mạnh, Khải, Lương... cũng chưa lớn được là bao, và nếu có kẻ nào trong bọn họ may mắn được cắp sách đến trường thì vẫn còn chưa hết tuổi trung học. Hãy làm một phép so sánh nhẹ nhàng. Mấy cậu học sinh mới lớn hãy còn thò lò mũi xanh nhìn hoặc nghe đến một ông tướng của chiến dịch biên giới hoặc Điện Biên Phủ thì cậu nào mà chẳng sợ.
Rồi đến chiến tranh Việt Nam. Khi mà tướng Trần Độ đã trở thành phó chính ủy quân giải phóng Miền Nam, đã trực tiếp chỉ huy rất nhiều trận, thì những tay khá nhất trong đám lãnh đạo hôm nay ngày ấy cũng mới chỉ leng teng, mon men đến mấy cái lon cấp úy cấp tá là cùng. Mà đám úy, đám tá ở tuyến sau (do chui lòn hối l mà lên), khi nhìn thấy một ông tướng đầy sao thì thằng nào mà chẳng phải sợ . (Có một điều đơn giản mà ai cũng phải biết là từ Nông Đức Mạnh, đến Trần Đức Lưong, Phan Văn Khải, Nguyễn Văn An, chẳng vị nào biết mùi lính là cái quái gì. Thật là cùng loại với Bill Clinton !)
Rồi đến khi Miền Nam đã hoàn toàn được ""giải phóng"" - đất nước đã ""thống nhất"" về một mối - Chữ hay dùng để kể công với dân tộc của mấy ông cộng sản), khi mà Trần Độ đã trở thành ông Trưởng Ban Văn Hóa Trung Ương, phó chủ tịch quốc hội thì cái đám Phiêu, Mạnh, Lương, Khải cũng vẫn hãy còn ở tận đẩu tận đâu. Vào cái thời ấy, khi mà tình hình kinh tế của đất nước đang ở giai đoạn tăm tối khốn khó nhất, ai mà chẳng biết rằng nhiều vị trong số họ còn đang giả danh tu nghiệp bên Liên Xô hay là bên mấy nưóc Đông Âu để hòng vơ vét ít áo bay, áo gió, bàn là, nồi áp suất mang về cho vợ cho con quy ra gạo ra thịt đổ vào mồm. Mà với đám cơ hội hèn hạ ấy (trong đó có cả Nông Đức Mạnh, Trần Đức Lương và Phan Văn Khải cũng du học) thì đứa nào nhìn thấy ông Trưỏng Ban Văn Hóa văn hay chữ tốt, hay là ông Phó Chủ tịch Quốc Hội có nhiều tư tưởng đổi mới mà chẳng phải sợ.
Kể ra thì những cái sợ của đám đầu nậu trong Bắc Bộ Phủ từ trước đến nay thì cũng thường tình. Nhưng nói gì thì nói, khi trên danh nghĩa ông còn khoác cái áo cộng sản, tức là còn đứng cùng phía với họ thì những cái sợ ấy vẫn hãy còn được đặt trong một giới hạn cho phép. Họ sợ thì có sợ đấy, nhưng quả tình là vẫn còn chưa đến mức són cả ra quần. Chỉ đến khi ông Trần Độ có ý thức phủ nhận chủ nghĩa Mác, Lê nin, chỉ đến khi ông thấy rõ bộ mặt hèn nhát, phản dân hại nước của giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam, chỉ đến khi ông chỉ ra rằng, mọi nghèo đói, dốt nát, bệnh tật, chậm tiến, và mọi tệ nạn trầm trọng của xã hội Việt Nam hiện nay đều có chung một nguồn gốc là sự lãnh đạo độc tài độc tôn của đảng cộng sản Việt Nam, chỉ đến khi ông thực sự dấn thân vào con đường đối kháng lại đảng cộng sản, đòi tự do dân chủ cho dân tộc, cho đất nước thì cái sợ của họ mới thựs sự đến cùng cực.
Ai cũng biết rằng, lúc Trần Độ còn sống họ đã sợ ông. Họ khai trừ ông ra khỏi đảng (họ phải làm thế. Để ông trong đảng thì nguy hiểm quá. Có ông cán bộ tuyên huấn của đảng nào đủ trình độ mà lý luận với ông : đơn giản thế). Và, thế vẫn còn chưa đủ, họ còn cho lính gác mật vụ cá chìm cá nổi đêm ngày rình mò theo dõi từng bưóc chân của ông. Họ cắt điện thoại của ông. Họ dọa dẫm, trù dập con cái, những người trong gia đình và thâm chí cả bạn bè cả đồng đội, cả những người quý mến hâm mộ ông. Và ghê tởm hơn nữa họ cho người xô ngã ông, để ông phải vào nằm bệnh viện, họ cướp bản thảo mà ông hằng đầu tư bao tim óc để viết ra sắp công bố... Và chính những hành động đê hèn ''giết người không gươm dáo'' ấy của đảng cộng sản đã dẫn đến cái chết của ông. Người ta bảo đúng là ông đã uất lên mà chết mà thủ phạm giết người là chính đảng cộng sản (kẻ chủ trương) chứ không ai hết! Đảng cộng sản đã giết hằng triệu người Việt Nam (đọc "Quyển sách đen về chủ nghiã cộng sản" của Stephane Courtois - chủ biên), bây giờ tiếp tục giết hại những người yêu nước nữa!
Nhưng cả khi ông Trần Độ đã nhắm mắt xuôi tay rồi, cả khi ông không còn suy nghĩ, không còn viết, không còn nói, không còn trao đổi được với bất cứ ai nữa, mà họ vẫn cứ hãy còn sợ, vẫn không chịu buông tha cho ông! Hãy nhìn, hãy nghe những việc mà họ đã làm trong đám tang của ông trong thời gian vừa qua thì thấy rõ điều ấy. Đúng là họ đã sợ quá. Sợ đến nỗi dúm dó hết cả lại. Họ không dám công bố cái chết của ông một cách sớm sủa, vì sợ nhân dân sẽ đến đưa đám tang ông thật đông, thành cơn bão dữ giật sập chế độ. Họ không dám tổ chức đám tang ông cho đúng nghi lễ và đê hèn hơn là cả những dòng chữ trên những vòng hoa mà ngưòi ta đưa đến viếng ông họ cũng làm tình làm tội, bắt phải xóa bỏ, xé đi.
Tuy nhiên, họ càng hung hăng bao nhiêu thì càng tỏ ra cái dại của họ bấy nhiêu. Những hành động vừa vô văn hóa vừa vô lương tâm ấy chẳng giúp gì cho họ được mà ngược lại càng phơi bày cho thiên hạ thấy một cách rõ ràng bộ mặt phản dân hại nước bẩn thỉu của một đảng cuớp đang bị dân chúng truy sát, trước sau gì cũng phải đền tội chúng đã làm.
Người ta bảo : Chẳng cái dại nào giống cái dại nào. Trong cơn hoảng loạn và sợ hãi này, chắc chắn là những người lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam hiện nay còn thực hiện nhiều hành động ngớ ngẩn dại dột hơn nữa, mà vụ ''bán nước dâng biển'' cho kẻ thù phương Bắc là một vết nhơ ngàn năm cho đảng, không có lấy cái gì gì rữa được (cũng do sợ Tàu quá và đầu óc làm tôi tớ cho ngoại bang). Lịch sử Việt Nam sau này sẽ sắp đảng cộng sản Việt Nam vào hàng với Mạc Đăng Dung, Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc, nghiã là Việt Gian bán nước... Âu đấy cũng là những lợi thế mà các lực lượng dân chủ Việt Nam sẽ chiến thắng cộng sản : chúng ta cùng nhau dõng dạc đứng lên lên án kẻ bán nước để chúng càng sợ sẽ làm liều, càng chóng sụp đổ. Vì nhân dân bây giờ thấy rõ đảng cộng sản hết rồi! Một khi nhân dân dứng lên sẽ không tha cho bọn đồ tể đã giết hại Trần Độ và đang hành hạ Lê Chí Quang, Phạm Hòng Sơn, Nguyễn Vũ Bình, cùng những người yêu nước khác. Đảng cộng sản Việt Nam đã và đang học những bài học đích đáng trước khi sụp đổ./.
Tháng 10-2002
Phạm Hữu Tuấn
  

No comments: