Friday, September 7, 2012

SƠN TRUNG * CỘNG SẢN VÀ TƯ SẢN


Cộng sản và Tư sản
Sơn Trung


Trước đây, người ta cho rằng người cộng sản là người rộng lòng bác ái, yêu thương mọi người. Họ là những vị thánh cao cả, không chút tham lam vị kỷ bởi vì họ chủ trương cộng sản, không hề mong muốn có tài sản riêng, không thích vàng bạc, hạt xoàn hay đô la như những con người tầm thường chúng ta. Mao Trạch Đông cho rằng sau này trong thế giới CS, mọi thứ có đủ, vàng ngọc trở thành vô giá trị, chỉ dùng để lót cầu tiêu! Hơn nữa, họ là con người yêu nhân loại tha thiết bởi vì họ muốn xóa biên cương quốc gia, thực hiện đại đồng thế giới!
Nhưng tất cả những điều trên là sai lầm hoàn toàn.Tất cả chỉ là nói láo. Cũng có người cho rằng cộng sản mang ảo tưởng hoặc một số người ngây thơ tin cộng sản mà tham gia vào con đường đầy máu xương của cộng sản! Nghiên cứu kỹ về cộng sản, ta thấy họ nói láo hơn là ảo tưởng. ?o tưởng thì hiền lành, tin vào mình và tương lai. Khi không tin vào mình, vào người thì phải nói láo.Nói láo là để tuyên truyền, là để dụ dỗ dân chúng. Nói láo đi đôi với khủng bố. Đó là nghệ thuật và sức mạnh của họ.
Nếu là ảo tưởng, họ đã không dùng bạo lực một cách dã man. Vì nói láo cho nên họ sợ trí thức phản kháng âm mưu của họ cho nên ở đâu khởi đầu là giết trí thức. Vì sợ không ai tin những lời nói láo của họ nên họ phải dùng bạo lực, và cướp mọi thứ tự do của con người! Thí dụ về duy vật lịch sử, họ cho rằng cộng sản cao hơn tư bản, cộng sản là giai đoạn chót và cao tột đỉnh của nhân loại. Họ không chứng minh mà bảo: Đó là quy luật tất yếu! Nước sôi ở 100 độ C. Không cần hoan hô, đả đảo, không cần tuyên truyền hay trừng trị, đúng một trăm độ là nước sôi. Nếu tin rằng hết thời tư bản đương nhiên là cộng sản thay thế thì đâu cần tuyên truyền, và khủng bố quần chúng? Nếu nhân loại lần lượt tiến lên theo năm giai đoạn tại sao các nước Tây phương vẫn theo quân chủ hoặc phong kiến mà không theo cộng sản? Nếu cộng sản là giai đoạn cao tột của nhân loại thì sao dân các nước cộng sản đói nghèo hơn tư bản? Rõ ràng là họ dối trá, và vì dối trá họ dùng vũ lực để bịt miệng người và bắt người theo họ! Trong thuật dối trá, cộng sản đã dùng quyền lợi để khuyến dụ nhân dân, nghĩa là miệng ghét tư sản nhưng họ lại dùng tư sản để khuyến dụ dân nghèo.
Ngay từ đầu, Marx đã tính hơn thiệt: Trong cuộc tranh đãu, giai cấp vô sản không mất gì hết, chỉ mất xiềng xích. Nói như thế, nghĩa là Marx cho rằng tranh đãu thắng lợi thì giai cấp vô sản sẽ có hết mọi thứ, sẽ cướp được địa vị và tài sản của tư bản. Tranh đãu chống tư bản là một hình thức làm giàu không vốn, là một cách kinh doanh có lợi. Bao nhiêu lý luận, bao nhiêu sách, bao chủ thuyết của Marx đều giống chủ trương của bọn Lương Sơn Bạc (Trung quốc) và Ba Vành, Quận Hẻo (Việt Nam) tóm gọn trong một câu: cướp của nhà giàu chia cho dân nghèo, hoặc cướp của người khác làm của mình!
Tuy nhiên, bọn cướp và cộng sản khác nhau. Bọn cướp có hùng tâm, hào khí, như bọn Đơn Hùng Tín và các băng đảng tại miền Nam trước 1945 đem của chia cho dân nghèo, còn cộng sản thu bao nhiêu lợi thì bỏ túi. Dân bị lụt lội, mất mùa đói khổ, quốc tế viện trợ, dân chúng không hề hưởng được chút cơm gạo, thuốc men, áo quần. Gạo vẫn bán ra theo giá chính thức theo sổ gia đình và hạn chế. Quần áo quốc tế viện trợ bán đầy chợ nhưng dân chúng không hề có một cái quần, cái áo nào, tất cả vào tay đảng rồi vào tay các ông lớn! Sau một vụ lụt tại Huế, một viên tỉnh ủy Thừa Thiên mừng rỡ và kinh ngạc mà nói:
‘’ Nhờ một trận lụt mà ta thu khối tiền, bằng sản xuất mấy năm liền! Cầu cho mỗi năm Thừa Thiên đều gặp lụt!’’
Thành thử những công cuộc cứu trợ nếu không do ta đích thân trao cho nạn nhân mà giao cho đảng hay ủy ban hay một tổ chức hay ai đó trung gian thì coi như ‘’ gửi trứng cho ác’’!
Trong ‘’Vàng Mơ Bông Lúa’’, Xuân Vũ đã đồng hóa ăn cướp với cộng sản: cộng sản thì phải ăn cướp (153). Truyện ‘’Xóm Cái Bần’’, tác giả cũng nói cộng sản đã dậy ở Cai Lậy trước 1945 và họ cũng là bọn ăn cướp (122). Tên lâu la trong truyện nói:
‘‘ Cộng sản láu cá, chúng nó cướp được của ai thì nuốt hết chớ có cho dân nghèo như tụi tui đâu! (101).
Trong khi bọn cướp biết cải tà quy chánh thì bọn cộng sản cũng chỉ là ăn cướp khoác áo nhân ngãi (204).
Thật vậy, cộng sản chỉ là một bọn cướp. Stalin cướp địa vị của Trotsky. Nước Nga cướp đất các nước lân cận lập Liên Bang Sô Viết, và cướp đất Trung Hoa. Trung Hoa cướp đất Tây Tạng, Việt Nam. Việt Nam cướp đất đai, núi rừng, ao hồ Lào, Miên.
Óc tư sản của CS thể hiện khắp nơi và mọi lúc. CS nói dân chủ, bác ái chỉ là ngôn từ đầu môi chót lưỡi. Trong kháng chiến, bọn đầu nậu ở chung với nhau tại một nơi bí mật, có kho tàng riêng, kẻ hầu riêng, ăn uống riêng với nhau toàn thức ngon vật lạ trong khi các chiến sĩ đói khổ. Khi có báo động là chúng nó âm thầm rút lui vào vùng an toàn khu, chỉ có bọn lính và sĩ quan cá kèo ở lại chiến đãu. Khi Pháp đánh Lạng Sơn khoảng 1947, toàn bộ chúng nó âm thầm rút sang Trung quốc, riêng cụ Nguyễn Văn Tố chúng để ở lại và bị Pháp giết. Cũng có thể trong vụ này, chúng bí mật giết cụ mà đổ cho Pháp giết!
Khoảng 1950, cố vấn Trung Hoa hiện diện khắp nơi nhất là trong quân đi. Họ phân biệt cấp bậc, lương bổng và phương tiện. Các vị sĩ quan cao cấp được ăn tiểu táo ( bếp nhỏ), đi xe con, còn bọn cấp thấp, ăn đại táo (bếp lớn, nhiều người ăn), đi xe lớn. Từ lâu bên Đông Âu, khi cộng sản nắm quyền, xã hội đã phát sinh giai cấp mới, hưởng thụ còn hơn thời phong kiến và tư bản! Tại Trung Hoa, khi Mao nắm quyền ở lục địa, xã hội phát sinh khoảng 30 giai cấp căn cứ theo tiêu chuẩn. Sau 1975, dân Nam kỳ chúng ta đã thấy những tiêu chuẩn, những cửa hàng khác nhau của các loại cán bộ cộng sản. Ngoài Hà Nội, nhân dân ta nói về các chợ khác nhau như sau:
Cửa Nam là chợ vua quan,
Nhà Thờ là chợ những gian nịnh thần.
Đồng Xuân là chợ thương nhân,
Vĩa hè là chợ nhân dân anh hùng.
Chính việc đem lợi lộc ra nhữ, tức là lấy tư hữu làm mồi khiến cho một số dân nghèo tin tưởng và chạy theo cộng sản. Tại Việt Nam, trước và trong cải cách ruộng đất, cộng sản hứa hẹn chia ruộng đất cho nông dân. Đấu tố xong, họ lấy ruộng địa chủ , lấy nhà cửa, trâu bò, giường chiếu, bàn ghế, mâm thau chậu đồng của địa chủ, phú nông chia cho dân nghèo. Hơn nữa, họ giết hoặc sa thải các cán bộ cũ thay vào đó là bần cố nông lên làm chủ tịch ủy ban, bí thư xã thôn. . . khiến cho dân nghèo phấn khởi!
Nông dân mừng rỡ chưa được bao lâu thì cộng sản tập trung ruộng đất lập hợp tác xã. Từ đây, nông dân trở thành nông nô trong những nông trường của đảng. Đảng lúc này trở thành chủ nhân. Các ông, bà chủ nhiệm Hợp tác xã, bí thư chi bộ, chủ tịch xã toàn quyền chi thu thóc lúa của nông dân như là của riêng:
Một người làm việc bằng hai,
Để cho cán bộ mua đài sắm xe.
Một người làm việc bằng ba,
Để cho cán bộ xây nhà, lát sân.
Óc tư hữu từ đây phát triển từ anh du kích cho đến các cán bộ cấp xã thôn lên đến trung ương. Anh du kích thì kiếm sống bằng cách tịch thu hàng hóa và tiền bạc của những người buôn lậu từ vùng tề ra vùng giải phóng hay từ vùng giải phóng sang vùng tề. Cán bộ xã thôn thì lấy vàng bạc phú nông, địa chủ bỏ túi. Cách mạng tháng 8 và cuộc chiếm cứ miền Nam, cùng các cuộc đánh tư sản, cho đến việctổ chức đi bán chính thức đã làm giàu cho các cán bộ trung ương hàng trăm, hàng ngàn lượng vàng. Kho vũ khí Long Bình, các kho thuốc tây, ngân hàng của miền Nam đã cho cộng sản hàng tấn vàng, hàng triệu đô la. Tiền đó vào tay ai? Tất là vào tay các lãnh đạo trung ương, và tỉnh. Cấp bậc càng cao càng ăn ngon, ăn nhiều.
Trong kháng chiến, cộng sản đã phá hoại núi rừng Việt Bắc để lấy tiền bỏ túi. Sau 1975, chúng tiếp tục phá hoại núi rừng xuất cảng gỗ để tiến nhanh tiến mạnh lên tư bản cá thể. Trong hòa bình cũng như trong chiến tranh, những công trình lớn là do đảng ‘’thầu’’ tất cả: đập Hoà Bình, đập Trị An, đường dây điện Bắc Nam, đường mòn Hồ Chí Minh. . . Trong ‘’Gửi Cho Mẹ và Quốc Hội’’, Nguyễn Văn Trấn thuật lại lời của Bùi Công Trừng nói với ông như sau:
Chúng nó cũng mấy thằng ấy, cũng những chính sách ấy, cai trị 17 triệu dân thì dân đã nghèo sát đất, không đầy 15 năm, hai cái rừng Việt Bắc và Tây Bắc bị cạo trọc lóc. Bây giờ ở miền nam, cũng đào kép ấy( même acteurs), hải kịch ấy (même comédie) chưa chi đã giành đất Ban Mê Thuột, của Đà Lạt và Sông Bé thì chúng nó sẽ đua với miền bắc 15 năm, miền nam chỉ cần ba năm thì cũng trơn lu như mu bà bóng cho mày coi (tr.230).
Óc tư hữu mạnh lắm. Trong ‘’Đại Học Máu’’, Hà Thúc Sinh đã kể lại lại lời nói của một tên vệ binh: Cộng sản nghĩa là cái gì của tao là của tao, cái gì của mày là của chúng ta(220). Sau 1975, cộng sản bắt các giáo sư đại học cư ngụ tại một building đường Trần Hưng Đạo phải đời đi chỗ khác. Các giắo sư ra đi để nguyên mọi thứ nhưng một giờ sau thì bóng đèn, cánh cửa, quạt trần, compteur điện nước đều bị các cán bộ tiếp quản gở sạch!
Ngày nay tại Việt Nam có ba lực lượng mạnh nhất, đó là công an, bộ đội và đảng. Ba sức mạnh này cai trị đất nước, cướp đoạt tài sản quốc gia và bóc lột nhân dân để làm tài sản riêng. Quân đội làm chủ núi rừng và biên giới, cho nên họ khai thác lâm sản, làm chủ các mỏ vàng, mỏ bạc, các rừng quế, các đất đai hoang vu, buôn lậu và buôn bạch phiến . . Công an chiếm cứ thành phố, làm chủ nhà hàng, khách sạn, vũ trường, ngân hàng, rạp hát, tụ điểm ca nhạc, du lịch, xuất nhập cảnh, quan thuế.
Đảng thì hiện diện khắp nơi, làm chủ đất đai trong thành phố và núi rừng, là người vạch ra các kế hoạch kinh doanh, tiếp nhận các mối lợi trong việc mở cửa với ngoại quốc và ngoại kiều. Lẽ tất nhiên đảng cũng buôn lậu và buôn bạch phiến. Những người Việt Nam từ Canada và Úc về Việt Nam buôn bạch phiến, hay hoạt động về bạch phiến ở ngoại quốc chính là những tay kinh tài cộng sản. Họ bị giết lập tức khi bị lộ. Những linh mục, những hòa thượng từ Việt Nam sang hải ngoại cũng là những tay kinh tài cho đảng. Một số nghệ sĩ đi về Việt Nam, hoặc từ Việt Nam sang hải ngoại cũng là những tay kinh tài và văn hóa vận của cộng sản. Những tổ chức giả danh từ thiện tại hải ngoại cũng là những cánh tay bạch tuộc của cộng sản, hoặc lưu manh.
Khoảng 1985, cộng sản đưa ra chính sách hữu sản hóa vô sản. Chúng đem những công thự và nhà cửa của ngoại kiều và của những ra ngoại quốc bán với giá rẻ mạt cho cán bộ cộng sản, gọi là ‘’hóa giá’’. Thế là từ đây, cán bộ cộng sản nghiễm nhiên làm chủ những biệt thự lớn ở Duy Tân, Tú Xương và Bà huyện Thanh Quan trị giá hàng ngàn cây vàng. Nay mở cửa, cho ngoại quốc thuê mỗi tháng họ cũng thu hàng ngàn đô la!
Trước đây, trong quyển ‘‘ Trại Súc Vật’’, nhà văn Anh đã cho ta biết ban đầu súc vật tuyên bố bình đẳng, súc vật không nằm giường như bọn loài nguời. Nhưng sau một thời gian, các cấp lãnh đạo súc vật thay đổi nội quy: loài vật không ở nhà, không nằm giường, không uống rượu nhưng cấp lãnh đạo thì được vì cần bồi dưỡng cho cấp lãnh đạo đủ sức khỏe và trí tuệ phục vụ giai cấp!
Trong khi dân chúng nghèo khổ , có kẻ phải bán thân tại Sài gòn, có người phải bôn ba nơi Đài Loan hay Kampuchia để bán mình thì tại Hà Nội, Sài gòn các khách sạn, các tửu lâu, các vũ trường, ngày đêm chen chúc nhộn nhịp các đảng viên và con cháu các đảng viên đang đóng vai Hắc , Bạch công tử. Trong các nhà tù của chế độ chật ních các đảng viên cao cấp vì ăn uống công khai, lộ liễu, hoặc vì chia chác không đều. Giữa năm 2004, biên tập viên Paul Klebnikov của tạp chí Forbres bị giết tại Mat-cơ-va vì ông đã dám đăng báo danh sách 100 người giàu nhất nước Nga, đã lật mặt nạ của các tư sản đỏ mà một thời là lãnh tụ giai cấp vô sản và đảng cộng sản Liên Bang Sô Viết! Không biết tại Việt Nam, Trung quốc có mấy trăm, mấy ngàn, mấy chục ngàn triệu phú và tỷ phú tính theo USD? Ở Việt Nam mọi sự đều bí mật. Người ta kháo với nhau rằng nói rằng tài sản của Võ Văn Kiệt có khoảng 20 triệu USD, riêng câu lạc bộ Lan Anh của con gái ông đã đáng giá mấy triệu Mỹ kim. Bí thư thành ủy Nguyễn Minh Triết là cây chống tham nhũng nhưng con cháu họ hàng nhà ông có hàng ngàn hecta đất tại Bình Dương. Lê Đức Anh có hàng biệt thự trong quận 10. Những Trần Bạch Đằng, Trần Văn Giàu là chủ nhân của các biệt thự trị giá khoảng 5 ngàn cây vàng. Những ủy viên trung ương, bộ trưởng và các tướng lãnh có hàng tá nhà ở Hà Nội, Saigon và Đà Lạt. Đảng cộng sản có tài sản 20 tỷ đô la. Con trai Phan Văn Khải , con trai Đỗ Mười là những tay tư bản đỏ! Bà Văn Tiến Dũng cũng là một tay buôn lậu cự phách.Trong đầu óc họ, hai chữ Tư Hữu lớn trăm ngàn lần chữ Cộng sản. Các đảng viên có trăm ngàn mánh khóe làm giàu, bất kể trong sạch hay không trong sạch. Họ gian tham mà không sợ tội vì dù tội lỗi bao nhiêu cũng được đảng che chở, được ‘‘xử lý nội bộ’’ ngoại trừ những kẻ ti quá lộ liễu, bị ‘‘kẻ thù’’ phanh phui mà bàn tay đàn anh không che nổi mặt trời. Thí dụ:
- Kiểm kê tài sản tư sản , họ ghi: 100 miếng kim loại có màu vàng (không biết miếng to hay nhỏ bao nhiêu, vàng thiệt , vàng giả hay đồng. . .)
- 60 gói tiền ( không biết gói to hay nhỏ, tiền Miên, tiền Việt hay tiền Mỹ!)
- Còn sổ sách thì không đánh số trang, viết lem nhem, không rõ ràng vì viết theo dạng cán bộ abc.. , không rõ số và rõ chữ.
Ngoài ra đường lối thông thường là hối lộ, chia chác, cướp bóc và mua quan bán tước. Chính đảng đã cướp tiền của dân trong vụ Thanh Hương: chưa có quy chế đã cho mở ngân hàng, một anh mù đã làm phó giám đốc công ty; các quán ăn dọc quốc lộ xuyên Việt ép khách qua đường vào ăn uống và chơi bời với giá cắt cổ, đó là những quán kinh doanh của bọn cộng sản; vụ Nam Cam là do cán bộ cao cấp dùng bọn lưu manh kiếm tiền cho mình; bọn quan thuế, bọn công an phải mua cái ghế để được ngồi vào chỗ béo bở. . .
Dường như nhân sinh quan bây giờ khác xưa. Ai lừa đảo được nhiều là người tài giỏi, khôn ngoan và anh hùng. Ngồi tù bây giờ là một thành tích vĩ đại cũng như ngồi tù thời Pháp thuộc! Vụ Tamexco đảng viên chiếm 11/20 bị cáo.Vụ Epco Minh Phụng đảng viên chiếm 10/27 bị cáo. Tân Trường Sanh dảng viên chiếm 39/52. Vụ Năm Cam 60/156 và 3 nhân viên cao cấp. Riêng vụ Lã Thị Kim Oanh có một bộ trưởng và hai thứ trưởng liên quan. Nói chung, trong các vụ án, các đảng viên chiếm một nữa tội phạm. Càng có óc cộng sản thì óc tư hữu càng gia tăng!
Sao vậy? Ta nhận thấy có những nguyên nhân sau:
1. Chủ trương tiêu diệt tư hữu là sai lầm.
Con người ai cũng có óc tư hữu. Cộng sản bãi bỏ tư hữu là điều sai lầm. Cộng sản đi trái với khoa học và tâm lý con người. Họ bãi bỏ tư hữu và thực hiện cộng sản, họ bắt hy sinh cá thể cho tập thể. Trong xã hội quân chủ và tư bản, người ta dung hòa cá nhân và đoàn thể, dung hòa vật chất và tinh thần. Chính triết lý trung dung đã làm cho con người quân bình. Thuyết lý cộng sản cực đoan, trái với triết lý trung dung cho nên làm cho xã hội và con người suy sụp, mất quân bình. Càng chủ trương tập thể, con người luôn hướng đến cá nhân một cách quá đáng. Vì nghĩ đến cá nhân một cách quá đáng cho nên người ta luôn nghĩ cách ăn cắp, tham nhũng, làm giàu bất hợp pháp . . .Ngoài ra bãi bỏ tư hữu thì không ai tích cực làm việc. Không ai dại gì làm việc cho người khác huởng:
Thằng làm thì đói,
Thằng nói thì no
Thằng bò thì sướng
Thằng bướng thì chết!
Có tư hữu thì tâm lý ai cũng thỏa mãn dù là hạng người nghèo. Không tư hữu thì con người sẽ khủng hoảng, sẽ cảm thấy thiếu thốn. Thí dụ: ở một nơi có lương thực đầy đủ, có đàn bà đàn ông, có già có trẻ, tâm lý ta sẽ vui vẻ, không lo âu. Trái lại, sống ở nơi thiếu thốn lương thực, không có bóng đàn bà, đàn ông thì con người sẽ có cảm giác khó chịu, thiếu thốn. Càng bị ức chế, con người sẽ bị đau khổ. Càng chủ trương cộng sản thì con người càng khao khát tư hữu. Những kẻ có vợ chồng thì đời sống và tâm lý quân bình hơn những nam nữ tu sĩ! Thành thử các ông Tin Lành và Tân tăng Nhật Bản là thành thực và khôn ngoan nhất!
Tập trung tài sản xã hội vào tay một nhóm người, nhóm người này sẽ lấy của công làm của riêng, mặc tình ban phát cho kẻ thân cận, và sẽ có cảm giác ban phát ân huệ hoặc hạch xách, đòi hối lộ khi mở cửa kho cho dân chúng. Đó là tâm lý ‘’ thủ kho to hơn thủ trưởng’’. Tài sản xã hội trong tay một nhóm nguời, trong khi thiếu luật pháp nghiêm minh, thiếu tự do báo chí, thiếu nền dân chủ chân chính, quốc hội là bù nhìn, công an có quyền bắt người và giết người . . . là những điều kiện tốt cho tham nhũng và ăn cắp của công.
2. Chủ trương vô sản chuyên chính là tăng gian tham.
Chủ trương ‘‘vô sản chuyên chính’’, hay ‘‘hồng hơn chuyên’’ đem người nghèo lên làm lãnh đạo cho nên hạng này vừa tham lam vừa ngu dốt cho nên không có đạo đức và khả năng chuyên môn trong việc quản trị. Người nghèo tham lam vì xưa nay tay trắng, nay có quyền lại nắm tài sản xã hội cho nên sinh lòng tham lam chiếm đoạt càng thêm mạnh. Một số người giàu cũng tham lam nhưng họ có của cải, đã no đủ tất ít thèm khát hơn! Cọp đói hung hản hơn cọp no, đó là tâm lý phổ biến của con người! Lại nữa, trong chế độ quân chủ và tư bản, một số người ra làm việc nước có học, có đạo đức lại có tài sản cho nên họ cần danh giá chứ không cần tiền bạc.
3. Nền giáo dục và đào tạo của cộng sản tạo ra những con người gian ác.
Cộng sản giáo dục căm thù , chém giết và tạo lập một nền chuyên chế cho nên chỉ tạo ra thế giới ‘’ cá lớn nuốt cá bé’’, và xã hội cướp bóc, gian tham. Stalin giết Trotsky và bao đồng chí, Mao Trạch Đông giết Lâm Bưu, Lưu Thiếu Kỳ đã nêu gương xấu trong thế giới cộng sản. Cộng sản không dạy nhân nghĩa lễ trí tín như Khổng giáo, không dạy từ bi như Phật giáo hay bác ái như Thiên Chúa giáo hoặc tình huynh đệ như Hồi giáo. Trong khi quân chủ hay tư bản nhờ ảnh hưởng tôn giáo và giáo dục luân lý mà con người có đạo đức, ít nhất là một số nào đó đã sống theo khuôn mẫu đạo lý thánh hiền. Hơn nữa, chế độ quân chủ và tư bản pháp luật nghiêm minh, có tự do báo chí cho nên việc hối lộ, gian tham ở đây tương đối ít hơn trong xã hội cộng sản. ‘‘Cách mạng vô sản’’ bản chất là cuộc nổi loạn của bọn vô đạo đức, của bọn giết người cướp của. Họ luôn nói đạo đức cách mạng nhưng thực ra là gây mầm móng căm thù đối với nhân dân và đối với đồng chí với nhau. . . ‘‘Cách mạng vô sản’’ là cuộc nổi loạn của ma quỷ, là các sự vùng dậy của tham lam, tàn ác. Làm điều thiện thì khó còn làm điều ác thì dễ. Nói rõ hơn, triết thuyết Marx về lý thuyết thiếu phần đạo đức học, còn về thực hành dùng toàn bộ bọn lưu manh, lại xúi dục nhân dân làm điều ác ( giết đồng bào, đãu tố cha mẹ, tố cáo, vu khống bạn hữu) nên kết quả là xã hội sản xuất ra những kẻ gian tham, tàn ác. Kết quả là tham nhũng, trộm cắp khắp nơi và hoành hành dữ dội. Các trai gái lớn lên chửi thề,dân chúng trong chợ búa , đường sá và cán bộ trong cơ quan thì hung dữ, chanh chua, đanh đá và thô lỗ. Chính họ dùng lợi để khuyến khích dân nghèo theo họ. Họ giết được thân xác các nhà tư sản và phú nông, địa chủ nhưng không tiêu diệt được óc tư hữu trong lòng họ. Giết xong địa chủ, tư sản, anh cộng sản nào cũng tìm cách chiếm nhà của bọn nhà giàu. Họ đào nhà, cạy gạch, khoét tường để tìm vàng. Trong thời về Hà Nội sau 1954, bọn lãnh đạo giành nhau xe đẹp, nhà cao cửa rộng và kẻ hầu người phục vụ. Cộng sản là một tư bản lớn vì mọi tài sản trong quốc gia thuộc vào tay họ. Có quyền trong tay, sẵn của xã hội trong tay, họ hành sử như của riêng họ. Trong quyển ‘ Đêm Giữa Ban Ngày’’, Vũ Thư Hiên cho biết Lê Đức Thọ thường vỗ ngực nói ‘’Ta là đảng’’ nghĩa là Thọ muốn làm gì cũng được, coi khinh quốc dân, đồng bào và đảng. Kẻ trên thì làm ngang, kẻ dưới tất gian dối! Càng nắm tài sản xã hội cng với bao quyền uy, lòng tham và tội ác càng gia tăng.
4. Thất vọng về ảo tưởng cộng sản chủ nghĩa.
Thực tế sống trong xã hội cng sản, con người càng ngày càng thấy khốn khổ vì nạn quan liêu, bàn giấy và tham nhũng. Sinh viên hay cán bộ ở nhà tập thể, ăn cơm tập thể thường là đói vì bọn’’ anh chị nuôi’’ bớt gạo, bớt thức ăn. Muốn xin cấp phát một căn nhà, xây một cái nhà, sửa lại cái bếp, mua chiếc xe đạp. . . người ta phải tuân theo quy luật xã hội :‘‘Nhất thân nhì thế, tam tài tứ chế’’ hay phải chờ đợi rất lâu nếu không chịu tuân theo ‘‘thủ tục đầu tiên’’! Làm sao mà ‘’’‘tiến nhanh tiến mạnh , hoặc ‘‘tiến nhanh tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa’’, tiến gấp năm gấp mười tư bản? Các cán bộ theo đảng lâu năm, nhất là các đồng chí Nam Kỳ quốc, suốt đời tận tụy hy sinh cho lý tưởng cộng sản, đến già thấy người đi kháng chiến cũng như mình mà nhà cửa thênh thang, đã vỡ mộng:
Ăn như thầy tu,
Sống như thằng tù
Nói như cán bộ
Về hưu non mới biết mình ngu!
Những cán bộ tép riu ý thức được thân phận hèn kém và ngu dốt của mình cho nên họ phải làm một cái gì để gỡ gạc, để kéo lại những tháng ngày đã mất. Từ đó họ tham gia vào guồng máy xã hội: móc ngoặc, tham nhũng, và ăn cắp tùy khả năng và cơ hội:
Quan to ăn cung cấp
Quan thấp ăn cổng hậu. . .
Trong Thiên Đường Mù của Dương Thu Hương, ông Chính, một cán bộ rất đỏ và rất giáo điều, sau một thời ‘‘giác ngộ’’ sang Liên Xô kiếm lợi, đã để lộ bộ mặt hèn hạ và bần tiện của con người cộng sản già nua, hết thời khi ông làm đầu bếp cho những người lao động xã hội chủ nghĩa và bòn rút đứa cháu gái từng xu một!
Trong quyển ‘’ Sống và Chết ở Thượng Hải’’ của một nữ sĩ Trung quốc, có chuyện một chàng công an thời Mao tận tụy theo đảng, đến thời mở cửa lại tích cực đi học tiếng Anh để làm việc cho tư bản. Tại sao anh ta lại thay đổi nhân sinh quan? Tại sao anh ta phản bội tư tưởng cộng sản để làm tôi mọi cho kẻ thù của giai cấp vô sản? Suy nghĩ mãi tôi mới thấy rằng anh ta không phản bội anh ta. Con người anh thủy chung như nhất. Theo cộng sản cũng là do óc tư hữu chứ không phải vì lý tưởng cộng sản! Trước kia, anh theo Mao chỉ vì lợi. Trong xã hội phong kiến, con người cần chức nhiêu, xã để tránh cái tiếng bạch đinh hay ‘’ bố cu mẹ đĩ’’. Trong xã hội cộng sản, người ta cũng cần vào đảng để có chỗ ngồi ở trong hội trường và trong cơ quan. Vì cái danh cái lợi, người ta tố cha mẹ, vu cáo bạn bè để lập thành tích tiến thân. Sau 1975, một ông thầy giáo người Huế đã phải bán áo quần vợ để chiêu đãi các đồng chí quân quản trong trường! Suốt ngày đêm, anh ta la cà với các cán bộ cộng sản, nịnh hót họ và vu khống các anh em đồng nghiệp! Đó là một kẻ thuộc hàng trí thức thành phố Sài gòn sau 1975!
Trong xã hội cộng sản trước đây, người dân ở các xã thôn có bốn đối tượng tham muốn, bốn cái để làm tư hữu , được gọi là 4Đ. Bốn Đ là đảng, Đổng ( đồng hồ), Đài ( radio) và Đạp ( xe đạp). Đảng là tham muốn đầu tiên. Có là đảng viên thì thì tánh mạng mới được an toàn và sẽ có các quyền lợi khác như xe đạp, đài, đồng hồ. . . Những đảng viên cộng sản Việt Nam ngày xưa tích cực chống Mỹ là vì quyền lợi cá nhân. Đến thời mở cửa, họ học Anh văn cũng chỉ là mưu lợi. nay làm việc cho tư bản cũng chỉ là vì quyền lợi cá nhân. Cộng sản trước sau đều là kẻ cướp. Trong kháng chiến, họ giết các đảng phái và tôn giáo vì muốn độc quyền chiếm hữu đất nước Việt Nam. Sau 1975, họ muốn lại muốn độc quyền làm tay sai cho tư bản. Họ bắt nhốt sĩ quan và nhân viên chính quyền miền Nam là có nhiều mục đích, trong đó có mục đích làm cho những người này thấy khổ mà bỏ nước ra đi. Những người này bỏ nuớc ra đi thì cộng sản mới yên ổn và có đất đai, nhà cửa để ở và công việc để làm. Họ chiếm Lào Miên là để cướp núi rừng , đất đai, vàng bạc của các nước này! Trước và sau, họ đều hành động theo óc tư hữu của họ. Tinh thần vô sản quốc tế chỉ là tinh thần ăn cướp. Miệng thì nói cộng sản, thực tế họ thu vét vàng bạc làm tư hữu. Chủ nghĩa cộng sản đã chết trong lòng họ ngay từ đầu. Nhân dân ta đã thấy rõ lòng dạ họ và đã mai mỉa họ:
Bảng đỏ sao vàng, sang giàu bỏ đảng!
Trước đây, tại Trung quốc, Đặng Tiểu Bình đã trả quyền tư hữu cho nhân dân. Ngày nay chủ tịch Giang Trạch Dân đã lập thuyết ‘’ Ba đại biểu’’, và thuyết này đã dược quốc hội Trung quốc thông qua với luật thừa kế tài sản. Đây là một hành động trấn an các đồng chí của ông. Sau khi Đặng Tiểu Bình thay đổi chính sách, dân chúng và đảng viên đua nhau làm giàu. Dân chúng đổ mồ hôi thì cũng chỉ có một căn nhà gạch, với hai ba ngàn đô hay vài trăm lượng vàng, không thấm gì các anh em, con cháu các lãnh tụ ăn hối lộ, cướp của công, buôn bán phi pháp mà tài sản lên đến hàng trăm triệu, hoặc hàng chục tỷ mỹ kim. Họ đã trở thành một lực lượng cho nên Giang Trạch Dân muốn chính thức đưa họ vào đảng để họ bảo vệ quyền lợi và địa vị của họ. Luật về tư hữu và thừa kế cũng là một hành động công nhận chính thức tài sản của các đảng viên ta! Làm như thế thì các tư sản đỏ được an tâm nếu không, nay mai, một Mao thứ hai nhảy lên phục hồi cộng sản, tịch thu tài sản của họ đã mất mấy chục năm ký cóp thì chẳng đau lắm ru? Dẫu sao, chúng ta phải khen Giang Trạch Dân thành thật, muốn ăn chơi, muốn tiền bạc, địa vị thì cứ nói rõ ra, công khai cho mọi người biết, bằng lý luận và bằng lập pháp, không giả dối như họ Mao, họ Hồ, luôn khoác bộ mặt bần cố nông và khắc khổ! Bọn phong kiến muốn nhiều gái đẹp vì họ đã nói rõ quan điểm của họ, nào là‘‘ Cả sông đông chợ, lắm vợ nhiều con’’; và‘’Tam đa’’, ‘ Ngũ phúc’’. Dầu xấu hay tốt, họ cũng thành thực, thống nhất ngôn và hành! Còn cộng sản nói cộng sản mà tư hữu quá tội! Người ta ai cũng yêu, cũng có lứa đôi, tại sao bắt người ta thực hiện ba khoan, trong khi các ông lớn thì lu bù? Tại sao người ta làm thơ ca tụng tình yêu thì kết tội lãng mạn trong khi Xuân Diệu, Huy Cận viết thơ tình công khai trên báo? Tại sao nam nữ yêu nhau thì kết án tiểu tư sản , đồi trụy? Nông dân, công nhân và các đảng viên cao cấp không có tình dục hay sao mà vu khống cho tiểu tư sản? Tại sao phải thần thánh hóa ông Hồ để rồi giết chị em cô Nguyễn thị Xuân? Cộng sản bao giờ cũng gian xảo, dối trá!

No comments: