Saturday, September 1, 2012

NGÔ MINH HẰNG * TÌNH CA

Tình Ca Hai MÜÖi Næm
Ngô Minh H¢ng
Hai mÜÖi næm rÒi ta xa quê hÜÖng,
Thân ta không nhà tâm tÜ Çau thÜÖng.
Ôi vÀng træng buÒn Çêm thâu cô ÇÖn,
Træng khuya và ta lòng ai sÀu hÖn???
Ta thÜÖng quê ta Çang trong gông tù,
Dân ta Çau thÜÖng ÇÜ©ng ÇÀy âm u.
Em thÖ tÜÖng lai xây trong mây mù
NgÜ©i yêu không còn mong ch© tÜÖng tÜ.
Này ngÜ©i yêu hai mÜÖi næm dài,
Lòng tq chÜa hŠ nghe sÀu nguôi ngoai.
Em thay tình hÒng cho Ç©i ta buÒn,
Non sông Çiêu tàn hÒn ta tang thÜÖng.
Thoa son lên môi em quên sÀu Ç©i,
Cùng ai thâu Çêm em chia niŠm vui.
Em hay chæng em hai mÜÖi næm rÒi
Tình ca quê hÜÖng h¢n Çau trên môi!?
Ngô Minh H¢ng


Nh§ MË
Ngô Minh H¢ng
 (Viết để nhớ mẹ ngày Vu Lan.

Thân tặng các bạn đồng tâm cảnh )

Hôm nay , nhớ Mẹ ôi nhiều qúa,

Ba chục năm dư vắng Mẹ rồi.

Nỗi nhớ se lòng day dứt lạ,

Trong mùa lễ nhớ. Mẹ hiền ơi.

Cuối hè, thiên hạ vui như nắng,

Con lại buồn như tiếng lệ rơi.

Con nhớ mùa xuân đau đớn ấy,

Mùa xuân con Mẹ khóc chia phôi.

Mùa xuân, Mẹ bỏ con đi mãi,

Biền biệt bao năm ,chẳng trở về.

Hai chục tuổi đời, con trẻ dại,

Lần đầu nhỏ lệ khóc phân ly.

Lần đầu con khóc ai ngờ lại,

Khóc Mẹ! Trời ơi thật não lòng.

Con lớn vội vàng như Mẹ vội,

Trở về với đất ,với hư không!

Cút côi lại gặp thời tao loạn,

Thì trách đời chi chuyện bạc lòng.

Cơm áo từ đồng bằng nước mắt,

Con càng thưong Mẹ . Nhớ vô song!

Mỗi lần nhớ Mẹ, con thường mơ,

Tủ Mẹ, con tìm áo Mẹ xưa.

Lặng ngắm hàng giờ từng mũi chỉ,

Rồi ôm chặt áo khóc như mưa!!!

Vùi đầu trong áo, hôn lên áo,

Cố gắng con tìm một chút hương.

Để dỗ lòng mình là Mẹ vẫn,

Bên đời, an ủi lúc đau thương.

Thế rồi, một buổi, con đành phải,

Từ giã trường xưa, bỏ phố xưa.

Để đến một trời xa xăm lắm,

Mà bao bất trắc biết đâu ngờ !

Hành trang: Bốn đứa con thơ dại,,

Áo Mẹ. Hờn vong quốc. Tập thơ.

Cuối chuyến hải hành còn sót lại,

Xác tàu tan và đám con khờ !

Quê người, đất khách buồn ghê lắm,

Tất tả xoay che gió bốn mùa.

Nhớ Mẹ, bây giờ không có áo,

Để mà úp mặt khóc như xưa !

Để mà tìm ít mùi hương Mẹ,

Con dỗ con cho bớt tủi lòng.

Ba chục năm trời xa cách thế,

Suối vàng, Mẹ hỡi nhớ con không ?

Chiều nay nhớ Mẹ, con ngồi viết,

Một khúc thơ buồn, chín khúc đau.

Xin Mẹ linh thiêng, về chứng giám,

Ba mươi năm, một ý thơ sầu!

Ngô Minh Hằng




 

No comments: