Sunday, September 2, 2012

TRƯƠNG NHÂN TUẤN * IRAQ WAR

The matter of waging a war against Iraq
Truong Nhan Tuan (France)

In this article, Mr. Truong Nhan Tuan (France) analyzed the matter of waging a war against Iraq by the U.S., the reactions of France, China and Russia which have "Veto" power in the U.N. Security Council. He compared George W. Bush's approach with Jacques Chirac's approach in dealing with Saddam Hussein to come to a conclusion that both leaders have their own reasons to decide their own approach; but France and Germany might have known the secrets of the terrorist attacks ready on them should they join the U.S. in the war against Iraq. Saddam Hussein may provide the terrorist organizations with weapons of mass destruction.
The implied reason that George W. Bush wants to control Iraq may be due to the Wahhabite Group's role behind Osama bin Laden. This Group includes the Muslim billionaires who are truly controlling power in Saudi Arabia and supporting Osama bin Laden and the al-Qaida (the king there has no real power). Bush may want to control the source of oil in Iraq before dealing with the Wahhabite Group.
If the U.S. wages a war against Iraq, and after that, against Saudi Arabia to deal with the Wahhabite Group, there will be an open war for the whole region. The use of atomic and bio bombs and instruments to attack the U.S. and Western nations by the terrorists (supplied by unknown sources) are possible. The U.S. and Western world may finally win the war, but at what price?
Jacques Chirac would like to use the persuasion approach which requires the co-operation of Saddam Hussein and Khadafi (Lybia). Once these guys are guaranteed to be left free to keep their power, they may co-operate to reveal the secrets of the terrorist plans - not only of the al-Qaida - but also of the others of the same objective as al-Qaida: to form Muslim nations all over the world.







VNI
Vấn đề IRAK
Trương Nhân Tuấn (Pháp Quốc)
Sau Afghanistan, dường như Irak đã được Hoa-Kỳ lựa chọn như là một mục-tiêu thứ hai để thanh-toán một cơ-sở hậu-cần của hệ-thống mạng nhện khủng-bố quốc-tế Hồi-Giáo.
I/ Bản sơ-kết Afghanistan một năm sau:


Kết-quả gặt-hái được sau cuộc chiến Afghanistan - là mục-tiêu thứ nhất của Hoa-Kỳ nhằm tiêu-diệt tập-đoàn Al-Quaida để trả đũa vụ World Trade Center - đến nay cho thấy rất khiêm-nhường. Ngoài việc dọn-dẹp chưa gọn-ghẽ đám cuồng-đồ của Allah là Taliban và dựng lên tại đây một chính-quyền tạm bợ, thì chỉ có vài trăm tù binh được cho là tay chân của hệ-thống Al-Quaida bị bắt và hiện nhốt tại Guantanamo (Cuba). Oussama Ben Laden và mollah Omar - lãnh-tụ Taliban - vẫn biệt-tăm. Không ai biết Ben Laden sống chết ra sao. Xem chừng con số tiền thưởng kỷ-lục mà Hoa-Kỳ hứa cho bất kỳ ai tìm được Ben Laden dầu sống hay chết, dường như không đủ sức quyến-rũ. Người ta thấy rằng tình-hình an-ninh tại Afghanistan sau việc can-thiệp Hoa-Kỳ vẫn chưa ổn-định. Tổng-thống lâm-thời Afghanistan là Hamid Karzai do Hoa-Kỳ chọn lựa đưa lên suýt bị

 bắn chết. Cận-vệ của ông nầy toàn là lính Hoa-Kỳ. Việc nầy cho thấy dầu ông Karzai thuộc chủng tộc Pachtoune, cùng nguồn-gốc với đám cuồng-đồ Taliban, nhưng ông ta vẫn không dám sử-dụng dân bản-xứ để bảo-vệ an-ninh cho mình. Những nghi-kỵ giữa các bộ-tộc tại đây vẫn còn nguyên. Các nước vùng Trung-A0ảnh-hưởng Nga tuy không bị lôi vào cuộc « thánh-chiến », nhưng có các tài-liệu cho thấy các phần-tử Hồi-Giáo cực-đoan tại đây vẫn bám rễ chắc và đợi cơ-hội hoành-hành. Tình-hình giữa Ấn-Độ và Pakistan càng lúc càng căng-thẳng. Hai bên liên-tục có những hành-động tố-cáo và khiêu-khích nhau về vấn-đề Cachemire. Sau khi Taliban bị dẹp tại Afghanistan, một con số lớn lính tình-nguyện Hồi-Giáo , ước lượng trên mười ngàn tay súng Pakistan đã huấn-luyện đầy đủ, rút về lại Pakistan. Đã có các cuộc khủng-bố đặt chất nổ đánh phá Tây-Phương và các giáo-hữu Thiên-Chúa-Giáo, gây nhiều chết chóc . Tranh-chấp Do-Thái và Palestine mỗi ngày càng thêm gay-gắt. Các vụ khủng-bố do cảm-tử ôm bom xảy ra thường-xuyên trên đất Do-Thái. Trả đũa, thủ-tướng Do-Thái Sharon đã nhiều lần cho quân-đội dùng chiến-xa càn-quét, phá-sập nhà cửa, tiêu-hủy hạ-tầng cơ-sở Palestine, bắn giết nhiều thường-dân vô-tội đồng-thời bao-vây Yasser Arafat, lãnh-tụ chính-thống của Palestine nhằm buộc ông nầy phải lưu-vong. Tranh-chấp tại đây dường như không lối thoát, mỗi ngày qua người ta có cảm tưởng rằng vùng Trung-Đông trước sau cũng sẽ trở thành biển lửa. Mới đây tàu chở dầu của Pháp bị đánh chất nổ ở vùng biển Yemen . Thông-thương giữa vùng Vịnh và thế-giới bị đe dọa. Ngày 13 tháng 10 vừa qua, một vụ khủng-bố lớn đã xảy ra tại vùng Viễn-Đông, một nước Hồi-Giáo có dân-số lớn nhất thế-giới. Một hộp-đêm tại trung-tâm du-lịch nổi tiếng có nhiều dân tây-phương lui tới ở Bali (Indonesie) đã bị đặt chất nổ vào đêm thứ bẩy, gây gần 200 người thiệt mạng và nhiều người khác bị thương. Phần lớn là dân nước Úc. Sau đó nhiều vụ nổ nhỏ xảy ra tại Phi-Luật-Tân, một nước mà thổ dân các đảo phía Nam hầu hết theo Hồi-Giáo. (Một trong bốn người vợ của Ben Laden là dân Phi-Luật-Tân)... Lại nghe có chủ-trương một quốc-gia Hồi-Giáo, gồm ba nước Nam-Dương, Mã-Lai và các đảo phía Nam Phi-Luật-Tân. Khẩu-hiệu "vô sản các nước đoàn kết lại" nay có thể đổi thành





"Hồi-Giáo các nước đoàn kết lại". Đe dọa bất-ổn đã đến trong vùng Đông-Nam-Á. Nhiều bản báo-cáo an-ninh chính-thức ở các nước Châu-Âu cho thấy rằng, tại các thành-phố lớn của Châu-Âu, kể cả Hoa-Kỳ, có nhiều tổ hay hạt nhân Al-Quaida, đang nằm chờ lúc thuận-tiện để đánh phá. Lúc đang viết những dòng chữ nầy thì tay « thiện-xạ » sát-thủ đã hạ đến nạn-nhân thứ 13 thuộc vùng Wasshington, Hoa-Kỳ. Ta sẽ không ngạc-nhiên sau nầy khi biết rằng tay xạ-thủ đó thuộc mạng lưới Al-Quaida. Hầu-hết những thành-viên tổ-chức Al-Quaida đều được huấn-luyện quân-sự. Trong chương-trình huấn-luyện, ngoài việc thực-tập bắn súng, còn có cả việc tập bắn hỏa-tiễn Stinger (hỏa-tiễn cầm tay, có thể hạ được phi-cơ chiến đấu, hay những chiếc Boeing 747 chở hành-khách). Nhưng ta vô cùng ngạc-nhiên về sự bất-lực một cách tuyệt-vọng của hệ-thống an-ninh của Hoa-Kỳ. Thử tưởng-tượng, mỗi tiểu-bang Hoa-Kỳ có vài ba tay xạ-thủ như thế, rất có thể đời sống Hoa-Kỳ sẽ bị tê-liệt.

Tóm lại, vấn-đề đánh để tiêu-diệt khủng-bố không hề đơn-giản như nhiều người đã tưởng. Gần một năm sau khi đánh Afghanistan người ta có thể đặt nghi-ngờ về hiệu-quả của phương-pháp chủ-trương vũ-lực của G. Bush.
Đương-đầu với một địch-thủ thiên-hình vạn trạng, địch có thể hiện ngay trước mặt mà ta không hay biết. Đâu có ai đọc được tư-tưởng người đối-diện. Tư-tưởng chống văn-minh Thiên-Chúa-Giáo và Do-Thái giáo chỉ có ở trong đầu. Không nói ra thì không ai biết. Đánh khủng-bố trong một tình-huống như vậy của Hoa-Kỳ là đánh vào khoảng không. Khủng-bố không dịu đi mà chỉ bắt đà tăng lên cao. Nhiều nhà phân-tích thời cuộc Châu-Âu cho rằng, các vụ đánh chiếc tàu dầu hỏa của Pháp tại vùng biển Yemen, hay vụ khủng bố tại Bali chưa chắc là của Ben Laden. Các tổ-chức thi-hành những vụ nầy chưa chắc thuộc về hệ-thống Al-Quaida, nhưng mục-tiêu của chúng có thể giống nhau. Người ta cũng tiên-đoán rằng, hiện nay bọn Ben Laden đang chuẩn bị một vụ kinh-khủng hơn vụ World Trade Center. Nói vậy khó mà tin, nhưng đâu có ai ngờ được có vụ 11 tháng 9 ! Đã có vụ 11 tháng 9 thì rất có thể sẽ phải có vụ lớn hơn 11 tháng 9. Dầu vậy Hoa-Kỳ đang chuẩn-bị hành-trang để đánh Irak.

II/ Chuẩn-bị đánh Irak
Cuộc chiến khủng-bố do đám Hồi-Giáo cực-đoan chủ-trương, như vậy rõ-ràng mang tính quốc-tế và mục-tiêu như chúng đã tuyên-bố là tiêu-diệt nền văn-minh judéo-chrétien, tức Tây-Phương, Do-Thái và Hoa-Kỳ. Nét đặc-thù của các nước ảnh-hưởng văn-minh nầy là nền chính-trị dân-chủ pháp-trị đặt trên những giá-trị tự-do cá-nhân, kỹ-thuật siêu-đẳng, kinh-tế phồn-thịnh, chế-ngự cả thế-giới còn lại. Đánh phá nền văn-minh nầy vì thế còn có nghĩa là đánh-phá nền kinh-tế, gây hỗn-loạn trong sinh-hoạt thường ngày và gieo sợ-hãi trong dân-chúng nhằm tạo sự bất-lực của hệ-thống chính-trị dân-chủ... của các nước Tây-Phương. Và khi quyền-lực chính-trị của nhà cầm-quyền không còn được người dân tôn-trọng thì hệ-thống chính-trị đó sụp-đổ. Bọn khủng-bố đang làm mọi cách để thực-hiện được các việc nầy. Tín-đồ Hồi-Giáo có trên một tỉ nguời, người ta kể ra không biết có cơ-man nào tổ-chức cực-đoan ở khắp các nước trên thế-giới. Không chắc gì những tổ-chức nầy đều trực-thuộc Al Quaida của Ben Laden, nhưng hành-động của chúng là hưởng-ứng tích-cực đường hướng chỉ-đạo và thực-hiện đồng-bộ mục-tiêu của Al Quaida đề ra. Kinh-tế Hoa-Kỳ và Tây-Âu sau vụ World Trade Center đã có những dấu-hiệu suy-thoái, kéo theo trì-trệ kinh-tế thế-giới. Kỹ-nghệ du-lịch bị thiệt-hại nặng-nề vì các vụ khủng-bố. Kỹ-nghệ hàng-không suy-sụp theo. Bọn khủng-bố đã đạt nhiều thành-quả rất đáng lo ngại. Cuộc chiến chống khủng-bố vì vậy cũng sẽ mang tính toàn cầu, đa-diện, sẽ rất gian-nan vì địch-thủ vô-hình, ẩn-nấp phía sau những khẩu-hiệu tôn-giáo. Bọn cực-đoan nầy cũng khai-thác những bất-công giữa Do-Thái và Palestine, giữa giầu và nghèo, giữa cái thánh-thiện và cái suy-đồi đạo-đức... để khiêu-khích tầng-lớp dân-chúng bình-dân các nước Hồi-Giáo nhằm mở một cuộc thánh-chiến.
Hoa-Kỳ dự-định nắm tay đồng-minh tiến thêm bước nữa qua việc chuẩn-bị đánh Irak. Chưa nói đến nhiều yếu-tố tiềm-ẩn và phức-tạp khác trong vấn-đề khủng-bố, cuộc chiến đánh Irak sẽ giải-quyết được gì trong vấn-đề khủng-bố toàn-cầu ? Ý-định của Hoa-Kỳ đã không được tiếp-nhận tại Liên-Hiệp-Quốc một cách thuận-lợi cho George Bush. Bất đồng ý-kiến giữa Hoa-Kỳ và Pháp tại Liên-Hiệp-Quốc trong vấn-đề can-thiệp vũ-lực vào Irak sẽ có ảnh-hưởng nào trong cuộc chiến chống khủng-bố nầy ? Lý-do nào đã đưa đến những quyết-định chính-trị của Hoa-Kỳ cũng như của Pháp trong vấn-đề Irak ?



Xin tóm-tắt vài biến-chuyển chính-trị liên-quan vấn-đề Irak để thử tìm hiểu và thử trả lời các câu hỏi nầy.
III/ Vấn-Đề Irak trước nghị-trường Liên-Hiệp-Quốc :
1/ Hoa-Kỳ lên án Irak hồi thứ nhứt : Quyết-định đánh Irak của Hoa-Kỳ để lật-đổ Saddam Hussein, nhằm chấm dứt chế-độ chính-trị của một « quốc-gia côn-đồ », « từ lâu là hậu-phương của bọn khủng-bố quốc-tế », xem ra cực-kỳ quyết-liệt. Trước đây vài tuần, nhiều người đã tin-tưởng rằng, cho dầu Liên-Hiệp-Quốc có thuận hay không thuận để thông-qua một quyết-nghị (résolution) dựa trên nội-dung đề-nghị của Hoa-Kỳ giải-quyết vấn-đề Irak, thì Hoa-Kỳ vẫn sẽ không thay đổi lập-trường. Cơ-chế Liên-Hiệp-Quốc có thể bị hủy-bỏ vì thái-độ cứng-rắn của Hoa-Kỳ. Có nghĩa là trước sau gì Hoa-Kỳ cũng sẽ đánh Irak, cho dầu đánh một mình (hay cùng với nước Anh và vài nước Ả-Rập) để giải-giới Irak. Lý-do thì Thủ-Tướng Anh-Quốc Tony Blair đã công-bố qua một bản báo-cáo về tình-trạng vũ-khí Irak. Có nhiều chỉ-dấu cho thấy dường như Sadam Hussein vẫn lén-lút phát-triển kỹ-thuật kích-động phản-ứng


phân-nhân (fission) dây chuyền, vẫn còn tồn-trữ nhiều hỏa-tiễn có khả-năng mang đầu đạn nguyên-tử hay sinh-hóa tấn-công các vị-trí đóng quân của Hoa-Kỳ và đồng-minh tại các nước quanh vùng, và nhất là, Irak vẫn còn giữ một lượng lớn vũ-khí hóa-chất và sinh-vật độc hại. Dựa trên bản báo-cáo cho là đáng ngại đó, nước Anh đã tuyên-bố ủng-hộ lập-trường đánh Irak của Hoa-Kỳ vô-điều-kiện.
2/ Avocat du diable (luật-sư cho quỉ) phản-biện hồi thứ nhứt : Ý-định đánh Irak của Hoa-Kỳ, ngoài Anh ra, lại không được các nước khác trên thế-giới đồng-thuận. Nhất là ba nước Pháp, Nga và Trung-Cộng, ba thành-viên thường-trực của Hội-Đồng Bảo-An Liên-Hiệp-Quốc. Có những lý-luận cho rằng bản báo-cáo tình-trạng vũ-khí của Irak mà Anh vừa công-bố chưa đủ những bằng-chứng cụ-thể và thuyết-phục. Mặc khác, việc thủ-đắc kỹ-thuật vũ-khí hạt-nhân hay chế-tạo và tồn-trữ các loại vũ-khí sinh, hóa ... không phải chỉ đặc-biệt riêng mình Irak mới có những chương-trình đó. Ngoài ngũ-đại-cường, năm nước Hoa-Kỳ, Nga-Sô, Anh, Pháp và Trung-Cộng đều đã chế-ngự các kỹ-thuật tiên-tiến về lãnh-vực nguyên-tử cũng như lãnh-vực hóa-chất và sinh-học. Người ta có thể liệt-kê một danh-sách dài các nước khác cũng có vũ-khí hạch-tâm. Một danh-sách dài hơn nữa các nước có vũ-khí vi-sinh và hóa-chất. (*) Suy-luận logique, nếu đánh Irak vì nước nầy có vũ-khí diệt-chủng, thì sau đó phải đánh các nước sau đây : Bắc-Hàn, Do-Thái, Pakistan, Libye, Syrie, Iran, Ấn-Độ vân vân ... Các nước nầy đều có vũ-khí sinh và hóa, có nước đã chế-ngự và chế tạo bom A. Điều cần nhấn mạnh, Hoa-Kỳ không tìm thấy một bằng-chứng nào cho thấy Irak đứng sau lưng hay đồng-lõa với Ben Laden trong vụ World Trade Center ngày 11 tháng 9. Đánh Irak vì thế không có lý-do chánh-đáng.

3/ Hoa-Kỳ tố Irak lần thứ 2 : Phản-luận của Hoa-Kỳ là các nước chống-đối nên tìm hiểu để biết rằng lãnh-tụ nước nào dám sử-dụng các loại vũ-khí ấy khi có điều-kiện thuận-tiện ? Không phải nước nào có các loại vũ-khí nầy đều sử-dụng chúng. Nhưng Saddam Hussein đã từng sử-dụng hóa chất để diệt dân Irak, là chủng-tộc Kurde sống ở phía Bắc nước nầy. Việc nầy đã xảy ra trên một thập-niên, nhưng tính-khí tàn ác và cách cư-xử của tên nầy đối với dân chúng cũng như đối với những người thân-thích nhưng không đồng ý với hắn, cho phép ta kết-luận rằng hắn sẽ không ngần-ngại để nhúng tay vào bất ký một tội ác nào. Người viết xin ghi lại đây một vài dữ-kiện (trích từ Au Nom Oussama Ben Laden, Nhân Danh Oussama Ben Laden, (*) của Roland Jaquard, chuyên-gia tiếp-cận các nước trong Hội-Đồng Bảo-An Liên-Hiệp-Quốc và Hội-Đồng Châu-Âu, chủ-tịch Viện Quan-Sát Quốc-Tế về Khủng-Bố và Trung-Tâm Nghiên-Cứu Những Đe-Dọa Thời Hiện-Đại, nxb Jean Piccolec, năm 2001) để có cái nhìn sâu rộng hơn quan-niệm của Hoa-Kỳ về khủng-bố và việc sử-dụng vũ-khí nguyên-tử và sinh-hóa để khủng-bố.
«Một biến-cố giả-định do CSIS, Center For Trategic and International Studies, dưới sự chỉ-đạo của William Webster, trình-bày một diễn-tiến đáng lo-ngại cho Hội-Đồng An-Ninh, một ngày tưởng-tượng 12 Fev 2001, ngày mà Tổng-Thống Hoa-Kỳ chủ-tọa một hội-đồng an-ninh mở rộng liên-hệ đến một vụ nổ nguyên-tử tại Nga, trong « Phòng giả-định » của tòa Bạch-Ốc. Việc giả-định cho thấy rằng, vào lúc 4 giờ 35, hệ-thống kiểm-tra nguyên-tử Hoa-Kỳ (US Atomic Energy Detection System) đã ghi-nhận một vụ nổ nhiệt-hạch (fusion), mà trung-tâm ở tại một vùng chung-quanh cách 40 cây-số Mạc-Tư-Khoa (Moscou) , gây ra do một đầu nổ từ 10 đến 15 kilotonnes. Vài giờ sau vụ nổ, Nga-Sô vô-phương thực-hiện một bản tổng-kết những hư-hao ; nước nầy phải đối-phó với một tình-trạng chỉ có ở Nagasaki và Hiroshima vào tháng 8 năm 1945. Một nhóm Hồi-Giáo tự-trị Tchétchènes xưng-danh nhìn-nhận vụ khủng-bố, cho biết thêm rằng , nếu thấy cần thiết qua thái-độ của chính-phủ Nga, họ sẵn-sàng nổ thêm lần nữa. Nhóm Tchétchènes nầy đòi hỏi trong vòng 24 giờ đồng-hồ Nga phải rút quân toàn-bộ ra khỏi lãnh-thổ và bắt buộc xứ họ được độc-lập. Nếu Moscou không chấp-thuận, nhóm đòi độc-lập nầy sẽ cho nổ quả bom thứ hai, lần nầy tại Moscou.
30 phút trước khi nhóm Hồi-Giáo Tchétchènes xướng-danh nhìn-nhận vụ nổ, Hezbollah, một tổ-chức Liban, được bảo-trợ từ Iran, gởi tràn-ngập đến các tòa đại-sứ Tây-Phương tại Trung-Đông, các cơ-quan truyền-thông radio, báo-chí và truyền-hình... những lời đòi hỏi, cho biết rằng họ cũng có vũ-khí nguyên-tử ; đòi hỏi việc rút quân tức-khắc các đạo quân không Hồi-Giáo đóng tại bán-đảo Ả-Rập đồng-thời đòi hỏi việc bồi-thường những hư-hao và việc « phạm thánh » lên thế-giới Hồi-Giáo qua cuộc hành-quân « Bảo Sa-Mạc » hồi đầu năm 1991. Hezbollah đe-dọa thẳng rằng : Nếu Hoa-Kỳ chống lại, họ sẽ cảnh-cáo bằng một vụ nổ tương-tự như vụ nổ tại Moscou. Lần nầy tại những thành-phố Hoa-Kỳ, Anh-Quốc, Pháp-Quốc cũng như những công-sự quân-đội đóng tại Arabie séoudite. Ngũ-Giác-Đài làm một phỏng-tính về độ nguy-hiểm và thấy rằng, theo mật-vụ của Nam-Phi, trung-tâm nguyên-tử Pelidaba, gần Pétroria, đã giao chất-liệu nguyên-tử cho một công-ty đặt tại Dubai, thuộc Emirats Arabes Unis.
Mật-vụ Nga cũng tìm ra rằng, chất-liệu nguyên-tử khoảng 20 kilo Plutonium đã bị mất cắp tại tại trung-tâm Tchelyabinsk-65 ».



Ngày hôm nay, biến-cố giả-định ghi trên đây hơn bao giờ hết có nguy-cơ trở thành thực-tế. Các nhà phân-tích thời cuộc Châu-Âu lo-ngại một biến-cố lớn hơn biến-cố xảy ra ngày 11 tháng 9 không phải là không căn-cứ. Ủy-Ban Quốc-Gia Hoa-Kỳ về Khủng-Bố công-nhận nguy-cơ nầy vào năm 1999 và kết-luận rằng : « Một cuộc tấn-công bằng vi-trùng, hóa-chất, phóng-xạ hay nguyên-tử, cho dầu chỉ thành-công một phần, việc nầy cũng gây tổn-hại cực-kỳ lớn-lao cho quốc-gia ».
Cũng theo trong giả-định trên đây, nếu thay thế Nam-Phi bằng Irak cho tình-hình hiện nay, ta thấy thái-độ cứng-rắn của Hoa-Kỳ về Irak rất là hợp-lý . Saddam Hussein cho thấy đã thù Mỹ đến độ mù-quáng. Có thể hắn sẽ không ngần-ngại cung-cấp vũ-khí tàn-độc cho bọn khủng-bố nếu việc nầy làm tổn-thương được Hoa-Kỳ.
4/ Irak « trở cờ », Hoa-Kỳ thoái bộ, Pháp-Quốc phản bạn : Nhưng đang lúc việc bàn-cãi đánh hay không đánh và đánh thế nào giữa các nước tại Liên-Hiệp-Quốc đang hồi gay-gắt, Irak có quyết-định cho phép những viên thanh-tra vũ-khí hạt-nhân và sinh-hóa, dưới quyền chỉ-đạo của Liên-Hiệp-Quốc, vào nước nầy để kiểm-soát. Việc nầy đã làm Hoa-Kỳ lỡ bộ. Lẽ dĩ-nhiên Hoa-Kỳ và Anh-Quốc không thể đánh Irak màø không để cho thế-giới có một cơ-hội kiểm-chứng.




Rốt cục Hoa-Kỳ đã phải nhượng-bộ. Hoa-Kỳ đã đề-nghị một giải-pháp mới là các viên thanh-tra sẽ trở lại kiểm-soát tình-trạng vũ-khí tại Irak như ý muốn của các thành-viên Liên-Hiệp-Quốc cũng như đề-nghị của Irak. Nhưng với điều-kiện là nếu Irak có những hành-động cản-trở các viên thanh-tra, việc trừng-phạt bằng vũ-lực sẽ tự-động và tức thời mà không qua Hội-Đồng Bảo-An Liên-Hiệp-Quốc. Nhưng ý-định nầy của Hoa-Kỳ cũng bị các nước chống-đối. Các nước Ả-Rập cho rằng nếu một nghị-quyết của Liên-Hiệp-Quốc dựa trên một nội-dung như vậy, thì có khác nào giao trắng công việc cho Hoa-Kỳ. Hoa-Kỳ có đủ phương-cách cách để cho rằng Irak làm cản-trở các viên thanh-tra và sẽ đánh Irak.
Việc chống-đối Hoa-Kỳ, đáng ghi-nhận là thái-độ của nước Pháp. Vài ngày trước đây, trả lời một cuộc họp báo tại Beyrouth, thủ-đô tàn-phá của Liban nhân ngày đại-hội các nước Pháp-Thoại, Tổng-Thống Chirac xác-nhận rằng Pháp sẽ dùng quyền phủ-quyết (droit de veto) của mình để ngăn-chận mọi quyết-nghị có tính cách khoáng-trắng một vấn-đề của thế-giới cho riêng Hoa-Kỳ giải-quyết. Nước Pháp muốn rằng việc giải-quyết vấn-đề Irak cũng sẽ được giải-quyết như vấn-đề Afghanistan hay Kuweit. Vì vậy, nếu Hoa-Kỳ giữ vững lập-trường của mình và đánh Irak, có thể Liên-Hiệp-Quốc sẽ phải giải-tán. Vì Liên-Hiệp-Quốc sẽ không còn lý-do hiện-hữu. Biện-pháp nào Liên-Hiệp-Quốc sẽ đem ra trừng-trị việc bất-tuân của Hoa-Kỳ đây ?!





Nhiều tiếng nói đã phê-bình quan-niệm chính-trị « phản bạn » nầy của Pháp. Có người đã khéo-léo nhắc lại rằng, cho đến ngày hôm nay so với Hoa-Kỳ, Pháp cũng chưa có được một « trọng-lượng » đáng kể nào để mà « ăn nói » trên quốc-tế. Cái ghế Ủy-Viên Thường-Trực mà Pháp đang ngồi cùng với 4 thành-viên khác Hoa-Kỳ, Nga, Trung-Cộng và Anh Quốc của Hội-Đồng Bảo-An Liên-Hiệp-Quốc là là do Thủ-Tướng Anh W. Churchill sau Thế-Chiến thứ II thuyết-phục Hoa-Kỳ mà đem lại. Pháp đã dành chỗ đáng lẽ là của Ba-Tây (Brésil).
Nhưng nước Pháp có thái-độ chính-trị như vậy chắc-chắn phải có một lý-do quan-trọng. Thử tìm những lý-lẽ biện-minh cho thái-độ nước Pháp (và Đức).
III/ Những lý-do tiềm ẩn của vấn-đề Irak:
1/ Lý-do giả-định về phía Pháp-Quốc: Sau biến-cố 11 tháng 9, mọi người đều có quyền nghi-ngờ khả-năng thực-tế của các cơ-quan tình-báo và an-ninh Hoa-Kỳ là CIA và FBI. Việc bất-lực trong vụ truy-tầm tay xạ-thủ hiện nay tại Washington cho thấy các cơ-quan nầy không như thần-thoại đã đồn-đại và Hoa-Kỳ cũng không phải là bất-khả xâm-phạm. Do vị-trí địa-lý chiến-lược, địa-lý kinh-tế và quan-hệ lịch-sử, nước Pháp có những liên-hệ ngoại-giao rất khắng-khít với các nước Hồi-Giáo Bắc-Phi và Trung-Đông. Rất có thể mật-vụ Pháp và Đức đã có những bằng-chứng hay những dấu-hiệu đe-dọa cho quốc-gia, mà CIA không có, nên họ không liều-lĩnh ủng-hộ Hoa-Kỳ trong vụ đánh Irak.
Trở lại « biến-cố giả-định » ở trên. Giả-sử hiện nay tại các thành-phố lớn của Hoa-Kỳ, Pháp và Đức đều ĐA?bị gài đặt bom nguyên-tử và sinh-hóa. Không cần biết những trái bom nầy đến từ đâu, việc đánh Irak liệu có quá trễ hay không ? Có cần-thiết nữa hay không ?
Hơn nữa vì sao phải đánh Irak, bất-chấp một nguy-cơ chiến-tranh toàn-diện giữa khối Hồi-Giáo và Tây-Phương ? Đây là một hình-thức « Thánh-Chiến ». Nên biết, trong lúc Hoa-Kỳ có thái-độ cứng-rắn tại Liên-Hiệp-Quốc, thì đã có những vụ đặt bom tại Bali (Nam-Dương), Phi, Trung-Đông. Phe cực-đoan Hồi-Giáo đang tìm mọi cách để khiêu-khích Hoa-Kỳ đánh Irak. Hoa-Kỳ đánh Irak, và đánh sớm, là họ đạt ý muốn.
Mặc khác, trước quốc-tế, Hoa-Kỳ chưa có một chứng-cớ cụ-thể nào cho thấy Irak đứng sau Al-Quaida và Oussama Ben Laden. Nói đánh Irak để tiêu-trừ Al-Quaida là thiếu chứng-cớ. Hơn nữa, Saddam Husein trước hết là một tay quân-phiệt chứ không phải là một tên đạo-cuồng theo kiểu Taliban hoặc Ben Laden. Làm sao Hoa-Kỳ có thể thuyết-phục được các nước Ả-Rập đồng-minh theo mình đánh Irak? Có thể chính-quyền các xứ nầy vì áp-lực phải theo, nhưng dân những xứ nầy có thể sẽ nổi loạn.
2/Lý-do vì sao Hoa-Kỳ phải đánh Irak : Có nhiều giả-thuyết-đưa ra, trong đó có giả-thuyết là dầu-hỏa. Hoa-Kỳ đánh Irak vì dầu-hỏa. Cũng như Hoa-Kỳ đã đánh Afghanistan, theo một giả-thuyết, cũng vì dầu hỏa. Nhưng nên biết, việc thế-giới bị đe-dọa hôm nay là vấn-đề khủng-bố chứ không phải vấn-đề khan-hiếm dầu-hỏa. Chưa có công-trình nghiên-cứu nào báo-động việc nầy. Hơn nữa, Nga sẵn-sàng bán dầu tại Trung-A0cho thế-giới với giá rẻ hơn, nhưng vì chiến-lược dài lâu, Hoa-Kỳ và Tây-Âu chưa muốn.
Đe-dọa sụp-đổ nền văn-minh Tây-Phương vì khủng-bố Hồi-Giáo là có thật. Biến-cố giả-định ghi trên cho thấy sự quan-tâm của Hoa-Kỳ về vụ nầy. Vì thế, chắc-chắn Hoa-Kỳ đánh Irak cũng vì khủng-bố. Nhưng qua mối liên-hệ nào ? Chưa ai tìm thấy mối liên-hệ giữa Saddam Hussein và bọn khủng-bố.
Một giả-thuyết đưa ra mà người viết trình-bày với tất-cả những dè-đặt để thử đi tìm động-lực của Hoa-Kỳ trong vấn-đề Irak.
Đó là vấn-đề liên-hệ giữa Wahhabite (*), một tổ-chức Hồi-Giáo đang cầm-quyền tại Arabie Séoudite, với Ben Laden. Tổ-chức Wahhabite là một tổ-chức tập-hợp những tay Hồi-Giáo cực-kỳ giàu, hàng tỉ-phúù, tổ-chức có ảnh-hưởng và có chi-nhánh cùng khắp thế-giới. Tài-sản khổng-lồ đem lại do các mỏ dầu-hỏa. Các vị vua chúa cầm-quyền tại đây (dòng họ Fahd) đều không có thực quyền. Quyền-lực trong bóng tối là do tổ-chức nầy kiểm-soát. Giả-thuyết cho rằng chính tổ-chức Wahhibite đã đứng sau Ben Laden để hoạt-động chống Tây-Phương. Có những ý-tưởng ít thực-tế cho rằng hiện nay Ben Laden hiện đang nằm dưỡng bệnh tại một lâu-đài kín-đáo nào đó tại Ả-Rập Séoudite. Vì thế mà CIA đỏ mắt không tìm thấy. Cũng vì thế mà tiền thưởng treo trên đầu Ben Laden không có kết quả nào. Vài chục triệu đô-la hay vài trăm triệu đô-la đâu là bao đối với các tay tỉ-phú nầy. Biểu-tượng thánh sống Ben Laden có giá-trị hơn nhiều.
 Vấn-đề chống khủng-bố của Hoa-Kỳ nếu vậy phải đi qua Ả-Rập Séoudite. Đây là một việc cực-kỳ tế-nhị và khó-khăn. Nước nầy bề ngoài là một đồng-minh Ả-Rập chung-thủy với Hoa-Kỳ, chỉ sau Thổ-Nhĩ-Kỳ. Dầu-hỏa của Hoa-Kỳ và thế-giới hầu hết đến từ đây hoặc các xứ trong vùng. Đánh Ả-Rập Séoudite mà không chuẩn-bị nguồn năng-lượng thay thế là đồng-nghĩa với sự tự-sát kinh-tế. Trong vòng một tuần-lễ mà dầu-hỏa vùng nầy bị đóng vòi, thế-giới sẽ lâm vào một cuộc khủng-hoảng kinh-tế vô tiền khoáng hậu mà hậu-quả không thể tưởng-tượng nổi. Do đó, lý-do có thể khiến Hoa-Kỳ chủ-trương đánh Irak trước hết là tìm nguồn dầu-hỏa thay thế. Sau đó là đánh Ả-Rập Séoudite để tận diệt nguồn khủng-bố.
3/ Cái hay của nước Pháp : Đến nay thì tại Liên-Hiệp-Quốc, Hoa-Kỳ lại nhượng-bộ lần nữa. Không đánh liền thì cũng đã nhượng-bộ lắm rồi. Thái-độ chính-trị cứng-rắn của TT Jacques Chirac đối với TT G. Bush dường như đem lại kết-quả. Không có vấn-đề thắng hay bại giữa Hoa-Kỳ và Pháp-Quốc tại Liên-Hiệp-Quốc. Chỉ có thể là G. Bush đã chia-sẻ được quan-điểm chính-trị của Pháp. Nhưng trọng-tâm vẫn là thái-độ « thần-phục », chịu hợp-tác của Saddam Hussein trong việc tiêu-diệt gốc rễ Al-Quaida.
Ngày 16 tháng 10, Pháp đã thiết-lập lại ngoại giao với nước Libye của Colonel Mouammar Khadafi , bất chấp những chống-đối trong dân chúng về vụ nổ chiếc phi-cơ DC-10 của hãng UTA năm 1988 làm cho 270 người chết. Lybie cũng được Hoa-Kỳ xếp vào loại các nước trong danh-sách « côn-đồ ». Khadafi cũng là một tay dung dưỡng khủng-bố. Kho vũ-khí của nước nầy có nhiều điểm đáng nghi-ngại như Irak. Pháp thiết-lập lại ngoại-giao hẵn có một lý-do. Một trong những lý-do thấy được Khadafi là một tay quân-phiệt chứ không phải là một tên đạo-cuồng Hồi-Giáo. Pháp đã phân-biệt rõ các nước Hồi-Giáo thân Ben Laden và những nước chưa thân Ben Laden. Hoa-Kỳ thì chỉ phân-biệt nước theo họ và nước chống họ. Pháp có lý khi đã làm một sự phân-chia trong khối Hồi-Giáo. Qua vụ World Trade Center, dầu không có sự đòi hỏi của Ben Laden, tên nầy cũng đã được mọi giới trong khối Hồi-Giáo tôn làm lãnh-tụ. Điều này trái với sự mong muốn của những tay quân-phiệt kiểu Saddam Hussein hoặc Khadafi. Không có tay quân-phiệt nào sẵn lòng bỏ quyền-hành hay để người khác ngồi trên mình. Đáng lẽ đây là yếu-tố mà Hoa-Kỳ cần nhanh-chóng khai-thác.
Ta thấy nước Pháp đã có một quan-niệm sâu-sát với thực-tế hơn là Hoa-Kỳ trong vấn-đề chống khủng-bố. Có thể vì Hoa-Kỳ quá ỷ-y vì sức mạnh kinh-tế lẫn quân-sự. Lãnh-vực ngoại-giao của Hoa-Kỳ có thể nhìn thấy qua sự kém thế của C. Powell so với các ông diều-hâu trong bộ quốc-phòng. Hoa-Kỳ sẵn-sàng sử-dụng vũ-lực để đè-bẹp đối-phương. Nhưng sức mạnh của Hoa-Kỳ làm thế nào diệt những kẻ thù không thấy mặt ?
Nhưng trong vấn-đề Irak còn dính-líu thêm vấn đề truyền-thống gia-đình. Bush con muốn dứt điểm những bầy hầy do Bush cha để lại từ cuộc chiến vùng Vịnh 1991.
IV/ Tạm-kết :
Nếu Pháp thành-công trong việc thuyết-phục Hoa-Kỳ, và chính-trị Hoa-Kỳ không quá bị ảnh-hưởng của thế-lực Do-Thái, (vì Do-Thái không hề muốn hiện-hữu một nước Ả-Rập mạnh ở gần họ), có thể trong thời-gian tới sẽ có sự hòa-dịu giữa Irak và thế-giới. Dầu-hỏa Irak sẽ thay nguồn dầu Arabie Saoudite. Hoa-Kỳ rảnh tay đối phó với tổ-chức Wahhabite. Và đây là một vấn-đề phức-tạp khác. Sau đó ta cũng có thể sẽ thấy vai trò của Khadafi nổi bật lên trong việc đi tìm một giải-pháp hòa-bình.
Nếu Hoa-Kỳ vẫn tiếp-tục giữ nguyên ý-định đánh Irak và diệt Saddam Husein theo như ý muốn của Do-Thái và các tổ-chức cực-đoan Hồi-Giáo, thì rất có thể cuộc-chiến toàn-cầu sẽ xảy ra. Trước hết Trung-Đông sẽ trở thành biển lửa. Các nước Ả-Rập sẽ tiêu hủy các hạ-tầng cơ-sở dầu-hỏa, gây ra một cuộc khủng-hoảng kinh-tế toàn-cầu. Ấn-Hồi (Pakistan) có thể đánh nhau và chết-chóc cực-kỳ lớn do vũ-khí nguyên tử. Nguồn dầu hỏa Trung-A0không kịp Nga khai-thác, vì thiếu trang-bị hạ-tầng cơ sở như ống dẫn dầu... cũng sẽ kéo nhau vào chiến-tranh, gây ra do những thành-tố Hồi-Giáo. Đông-Nam-A0sẽ hỗn-loạn vì dân Hồi-Giáo sẽ cướp chính-quyền, gây ra một đe dọa lớn trong vùng. Nga sẽ can-thiệp vào Trung-Á. Cục-diện Châu-Âu và Hoa-Kỳ tùy theo con số bom nguyên-tử ( ?), sinh và hóa... đã đặt tại đây cũng như con số các đội cảm-tử Al Quaida đã nằm sẵn. Hoa-Kỳ sẽ can-thiệp vào Trung-Đông để bảo vệ nguồn dầu hỏa,can-thiệp vào Đông-Nam-A0và có thể tại Châu-Âu. Phe Tây-Phương rốt cục sẽ thắng trận, nhưng với giá nào ? Trung-Hoa nhân dịp nầy ngư ông hưởng lợi. Nước nầy sẵn-sàng theo ý của Hoa-Kỳ để bỏ phiếu cho Hoa-Kỳ đánh Irak.
Qua thái-độ chính-trị của Pháp tại Liên-Hiệp-Quốc, ta đoán ra rằng có những giải-pháp nhẹ-nhàng khả-thi, có thể hay hơn phương pháp dùng gươm chém ruồi của Hoa-Kỳ để diệt khủng-bố. Nếu tình-báo của Saddam Hussein và Colonel Khadafi có khám phá được những bí-mật về việc đặt bom cũng như các chi-nhánh Al-Quaida và thông báo việc nầy cho Tây-Phương, thì cũng đáng cho hai tên nầy hưởng những khoan-hồng lắm.
Sự nhượng-bộ của Hoa-Kỳ qua lời tuyên-bố mới đây nhất của George Bush, là có thể không dùng vũ-khí đánh phá tới cùng trong vấn-đề Irak, cho thấy là chính-trị Pháp dường như thuyết-phục được Hoa-Kỳ. Nhưng trọng tâm vẫn là thái-độ tên quân-phiệt Saddam Hussein. G. Bush dường như không thể dung-thứ cho tên nầy. Cho nên một giải-pháp sẽ được nghiên-cứu mà không làm mất mặt Hoa-Kỳ, Pháp và Liên-Hiệp-Quốc.
Để việc diệt khủng-bố được dễ-dàng, Hoa-Kỳ phải chịu lép vế một phần : dùng áp-lực của mình để ép Do-Thái nhượng-bộ Palestine để dân tại đây không còn dễ-dàng bị xúi giục ôm bom. Việc nầy cũng xoa dịu toàn khối Ả-Rập. Đồng-thời tạo điều-kiện phát-triển kinh-tế tại Palestine, giúp Arafat xây dựng một chính-quyền thực sự pháp-trị và tổ-chức một đội-ngũ tự-vệ có khả-năng chế-ngự các lực-lượng Hồi-Giáo quá khích. Dập tắt lò lửa Palestine, xóa bỏ sự bất-công áp bức của Do-Thái lên Palestine, Hoa-Kỳ có thể hạ dễ dàng ngọn cờ thánh-chiến chống bất-công của văn-minh judéo-chrétien áp-đặt của Ả-Rập tại Trung-Đông.
Nhưng kinh-nghiệm cho thấy Hoa-Kỳ luôn có hai thái-độ chính-trị : Cứng rắn đến gãy hay mềm nhủn tợ bún mà không có thái-độ thích-hợp cho từng hoàn-cảnh. Chính-trị cứng-rắn của Hoa-Kỳ cho thấy đã thất-bại tại Cuba và Irak. Hoa-Kỳ cũng thất-bại ở Việt-Nam trước vì quá cứng, sau vì quá mềm. Kết-quả là các chế-độ độc-tài toàn-trị tại các xứ nầy càng thêm vững bền. Và những tên côn-đồ lãnh đạo ở đây luôn là địch-thủ của Hoa-Kỳ.
Hoa-Kỳ vì thế nên thay đổi thái-độ chính-trị hai thái-cực của mình. Song song với việc tìm một hướng mới trong việc chống khủng-bố, nên bắt đầu bằng cách thử thí-nghiệm một đường-hướng chính-trị chánh-đạo đối với Việt-Nam cũng như đối với các nước trong khối Ả-Rập. Tại những nước nầy người dân cần hơn bao giờ hết một chế-độ pháp-trị dân-chủ. Dân chúng các nước nầy bao năm đã kiệt quệ vì một hệ-thống chính-trị độc-tài thối nát, ngụy dân-chủ, bất-công, áp-bức, tham-nhũng... đặc-biệt tại Việt-Nam, là kết-quả trực-tiếp của thái-độ chạy làng của Hoa-Kỳ năm 1975. Hoa-Kỳ có trách-nhiệm hoàn-cảnh tại đây. Tại các nước Hồi-Giáo, thành phần cực-đoan ở đây có cơ-hội phất lên là do xã-hội đầy dẫy bất-công. Dân-chủ là một yếu-tố cần nhưng chưa đủ để phát-triển một xã-hội lành-mạnh. Cái ắt có là yếu-tố pháp-trị. Pháp-trị đi trước và dân-chủ đi sau. Hoa-Kỳ cũng nên nhìn lại mối đe-dọa của Trung-Hoa trong vòng 15 năm tới. Nếu tình-trạng tệ nhất của chiến-tranh đem lại không tránh được do việc chống khủng-bố , Hoa-Kỳ cùng Tây-Phương sẽ bị thương-tổn nặng, sức mạnh hao mòn, kinh-tế thoái-hóa trước một nước Trung-Hoa hung-hăng và hùng mạnh. Trung-Hoa trở thành đối-thủ kinh-tế lẫn quân-sự không thể chối cãi của Hoa-Kỳ. Việc be bờ cũng là việc cần-thiết. Nhưng hiện nay tại Việt-Nam vẫn còn nguyên một tập-đoàn lãnh-đạo lưu-manh với quốc-dân, hèn-hạ, nhất bộ nhất bái đối với Tàu, thậm chí đem đất ông cha đem triều-cống cho Tàu để được bảo-vệ, việc be bờ của Hoa-Kỳ e rằng đến nay là đã trễ.
(*) Xin đọc thêm để biết chi-tiết cơ-cấu tổ-chức Al-Quaida cũng như các tổ-chức khủng-bố khác trên thế-giới.
(*) Đọc thêm tài-liệu đệ-trình lên Thượng-Viện Pháp, do DB Pierre Lelouche thực-hiện, nói về những nguy-cơ và đe-dọa vũ-khí nguyên-tử, sinh và hóa . Xin liên lạc tác giả để nhận, hoặc vào trong web site của Thượng-Viện Pháp : www.senat.fr , Rapport d'information de M_ Pierre Lellouche sur la prolifération des armes de destruction massive et de leurs vecteurs (commission de la défense).
(*) Xem www.histoire.presse.fr/archives/rauter.asp (Histoire số 224, Sept-1998), www.monde-diplomatique.fr/livre/100portes/arabiesaoudite.htlm vân vân... để biết thêm về Wahhabite.

No comments: