Saturday, September 8, 2012

SƠN TRUNG * MÊ ĐAO

MÊ ĐẠO

Lưu giáo thụ huyện Bố Trạch tỉnh Quảng Bình là người có lý tưởng cao siêu. Ông mê say Lão Trang, giỏi Dịch Kinh và Đạo Đức kinh. Ông thích truyện Lưu Nguyễn nhập Thiên Thai, truyện Phạm Tử Hư, truyện Bích Câu kỳ Ngộ. . .Hễ khi nào ông giảng về Lão Tử, Trang Tử thì học trò đều say mê , thích thú.
Một hôm, ông đi vào Ngân Sơn là một vùng núi non xinh đẹp, thăm đền Linh Giác và ở lại vài ngày. Người chủ ngôi đền là Thái Thanh đạo trưởng nổi tiếng là pháp thuật tinh thông, đạo hạnh cao thâm.
Đêm nằm, quan giáo thụ thấy một bà già đắt một cô gái trẻ bước vào chào hỏi, rồi nói với quan:
-Già đây là Tiên hồ, tu hành đắc đạo. Nghe danh quan uyên thâm Đạo học, thích tu tiên cho nên già xin đưa quan chu du tiên cảnh một phen.
Quan vui mừng xin vâng. Bà già nói:
-Đây là con gái lão, xin để con gái lão dẫn đường tiên sinh lên tiên cảnh.
Bà già lui ra, cô con gái bèn mời quan lên xe loan bay lên trời. Đến nơi, quan thấy một cảnh đẹp trong mây hiện ra. Lâu đài, cung điện san sát như trong cung vua. Xung quanh cây cối xanh tươi, hoa tím, hoa vàng, hoa hồng nở rộ, chim bay, bướm lượn khắp nơi. Khắp nơi, trai gái, trẻ già vui chơi. Kẻ đánh cờ, người uống rượu, người đọc sách, kẻ câu cá rất vui vẻ.
Giây lát thấy một nơi điện gác cao tận mây xanh, dưới có thềm đá, cứ từng chặng từng chặng đi lên, khoảng hơn trăm bậc mới hết. Thấy có cửa son treo rèm, lại có vài người đẹp chạy vào trong báo tin khách tới.

Không bao lâu trở ra dắt vào điện, thấy móc vàng treo rèm ngọc sáng ngời lóa mắt. Trong điện có một nữ nhân xuống thềm ra đón, tiếng vòng ngọc khua leng keng, dáng vẻ như bậc tiên nương.
Quan giáo thụ định vái lạy, tiên nương đã nói :- Xin cảm tạ tiên sinh đã dời gót ngọc đến tệ xá.”
Rồi gọi tả hữu mời trà rượu. Tiên sinh nói:
- "Kẻ quê mùa hèn mọn được ơn trên vời tới đây đã là vinh dự lắm rồi, làm sao còn dám nhận lễ chào khách, lại thêm tăng tội giảm phúc của thần thôi”.
Rượu được vài tuần, tiên sinh nói:- “Thần uống rượu kém, sợ say thất lễ. Chỉ cầu xin tiên nương cho thăm cảnh Đào Nguyên.
Tiên nương nói:
- Đào Nguyên là đây.
Bà gọi lớn:
-Cho ban vũ lên giúp vui cho tiên sinh.
Liền đó có mười hai mỹ nhân tiến ra. Cô mặc áo xanh, cô mặc áo vàng, cô mặc áo đỏ, nhưng ở giữa là cô mặc áo tía là đẹp nhất và có lẽ là trụ cột của ban vũ.
Ban nhạc đánh đàn đủ thứ nhạc cụ, có nguời đánh trống, gõ sênh, phách, có kẻ thổi sáo mà hòa âm. Tiếng nghe trong mà nhỏ tuyệt hay.

Sau khi nghe hát xong, Tiên nương mời khách đi xem vườn đào. Cây đào cao vút, trái xanh, trái vàng, trái hồng chen chúc nhau. Tiên nương sai tiên nữ hái một trái mời quan. Tiên nương nói:
- Đào Tiên cứ một trăm năm mới nở hoa, một trăm năm mới kết trái và một trăm năm mới chín. Tiên sinh hôm nay đến vừa lúc đào chín, thật là hữu duyên. Tiên sinh ăn trái đào này thì chẳng bao lâu sẽ thành tiên.

Quan giáo thụ nhận trái đào tiên cắn thử thì thấy ngọt lịm và thơm ngát, hoa quả trần gian không thể sánh bằng.
Đang dạo chơi nơi Tiên cảnh, bỗng nhiên có tiếng hạc kêu vang. Tiên nương xin cáo từ vì có Thái Thượng Lão quân đến viếng, Tiên nương phải trở về tiếp khách. Tiên nương sai tiên nữ đưa quan về hạ giới. Tiên nương hẹn sẽ mời quan lên thăm Tiên Cảnh lần nữa.

Quan theo xe loan về hạ giới mới biết mình đã qua một giấc mơ. Quan trở về trường học tiếp tục công việc thường ngày. Ngày đêm nào quan cũng mong tiên nữ trở lại đưa mình lên thiên giới.
Nhưng chờ đợi năm này qua tháng khác mà vẫn không thấy tiên nữ hay hồ tiên đến. Quan giảng dạy phương pháp tọa thiền nhưng học trò chẳng đứa nào có tiến bộ. Trần tục vẫn là trần tục. Không ai có phép màu. Không ai mọc cánh để bay lên Thiên cung. Quan tức giận, bắt học trò tập thiền một ngày từ giờ tý đến giờ ngọ rồi lại tiếp đến giờ tý, quên cả ăn, cả ngủ luôn suốt tuần rồi suốt tháng. Một số bệnh lăn ra nằm liệt giường, một số hóa điên. Một số bỏ trốn. Quan nổi điên, đánh đập học trò, phạt quỳ, phạt giam vì chúng không nỗ lực để tiến nhanh, tiến mạnh. Riết rồi học trò phải ra đi không lời từ biệt thầy! Quan thất vọng não nề, cho rằng nhân sinh thấp kém, sĩ tử trần tục không thể nào thành tiên, thành Phật.

Không học trò, quan đã bỏ đi lang thang khắp nơi. Bạn bè xa lánh quan vì không muốn nghe quan to tiếng nói về giải thoát, giải phóng, tự do. Trẻ con ném đá vào quan và kêu quan là thằng điên. Vợ quan bỏ quan nói quan cuồng tín, rồ dại. Quan huyện báo cáo lên quan tỉnh, quan tỉnh trình lên quan thượng thư bộ Học. Cuối cùng triều đình sa thải quan, và bổ nhiệm một quan giáo thụ mới cho huyện.

Một hôm, quan ghé chùa Từ Hiếu vãn cảnh. Quan hăng hái nói lên mộng ước Bồng Lai Tiên cảnh của mình, đồng thời than vãn tình trạng kém cỏi của nhân thế, nhất là của học trò ông. Một số khoe là đã tích cực, hoàn thành 500% công tác, vượt chỉ tiêu, nhưng tất cả chỉ là "làm láo, báo cáo hay".
Vị sư già chùa Từ Hiếu nhìn quan mỉm cười:
-Tiên cảnh, Niết Bát ở trong tâm. Mọi việc tùy duyên. Dục tốc bất đạt. Trong việc tu đạo, nhiều kẻ tuyên dương phép "đốn ngộ", "tiến nhanh tiến mạnh" thì họ có thể sa vào yêu đạo. Vạn pháp do tâm. Trước tiên hãy diệt tâm ma. Tâm ma sinh ra ảo vọng giàu sang quyền quý, hóa thánh hóa thần, thành Phật thành Tiên, dời non lấp biển. Xin để thế giới bình an. Đừng chặt chân cò mà chắp chân vịt. Đừng coi đó là lý tưởng, và tự coi mình là siêu nhân, là lãnh tụ, là sứ giả, là con của Thượng Đế. Ở đời có hai hạng người. Một hạng có tâm ma, một hạng là dối trá. Xin thí chủ suy ngẫm hai chữ "sắc không" thì may ra hiểu chân lý.

Quan về đóng cửa, suy ngẫm về hai chữ "sắc không". Một năm, hai năm, mười năm, quan đã quên Bồng Lai Tiên Cảnh, Thiên Đàng . . Quan không khoe là mình đã đến Tiên cảnh, không giảng thuyết về tu đạo nữa. Quan đã trở lại đời sống bình thường của một người bình thường. Quan không chê ai là trần tục, là súc sinh, quan cũng không đề cao giác ngộ, tiên tiến, đắc đạo. Các bạn cũ đã từ từ đến ngồi uống rượu với quan, và quan đã có nụ cười.

No comments: