Wednesday, September 5, 2012

SƠN TRUNG * NGƯỜI MÊ ĐẠO THÁNH

NGƯỜI MÊ ĐẠO THÁNH

Cậu Mười Hùng ở Hồng Sơn là một thanh niên cường tráng, sớm tối lo việc cấy cày giúp đỡ mẹ cha. Một hôm vào trong núi, gặp một đạo sĩ già, tu luyện một mình trong sơn cốc. Chàng bèn xin vào thăm nơi ở của đạo sĩ. Đây chỉ là một cái động nhỏ. Chỗ nằm là một nơi khá cao ráo, kín gió, dưới trải một đống củi, cành và lá cây, trên cùng là cỏ khô. Bên cạnh giường cũng có cỏ khô chất thành đống để chui vào ngủ khi mùa đông lạnh. Bên cạnh có tảng đá lớn, trên có hương hoa là bàn thờ Thượng đế.

Chàng xin đạo sĩ giảng dạy. Đạo sĩ nói rất nhiều:
-Ta theo Tiên đạo thờ Thượng Đế. Ai đắc đạo thì có thể đằng vân giá vũ, đảo hải di sơn, chỉ đá thành vàng, và sống trong Thiên Đàng rất sung sướng, mọi người ấm no, hòa bình, có thể ngồi bên cạnh Thượng Đế. Muốn đắc đạo thì trước tiên phải diệt dục.
Đạo sĩ dạy chàng kinh kệ và phép luyện đan.


Một thời gian luyện đan, chàng vẫn không tiến bộ. Chàng vào núi, bái yết đạo trưởng. Đạo trưởng im lặng hồi lâu rồi nói:
-Diệt dục! Diệt dục! Diệt dục!
Chàng về suy nghĩ không hiểu thế nào là diệt dục. Ăn chay là diệt dục thì chàng đã ăn chay. Không mơ giàu sang phú quý là diệt dục thì từ thuở nhỏ chàng đã sống trong nghèo khổ, sớm trưa dưa muối, và bây giờ chỉ là một nông dân nghèo khổ. Nếu diệt dục nghĩa là không gần nữ sắc thì chính chàng chưa lấy vợ, có thể là không lấy vợ để giữ nguyên thần khí tinh.

Lòng tu đạo đạt phép màu thôi thúc, chàng bèn nghĩ cách lấy dao đoạn dục, cắt sinh thực khí của minh. Sau một thời gian đau đớn thì chàng thấy không còn tưởng đến việc ân ái cùng phụ nữ. Nhưng chàng vẫn không thấy đạt phép màu. Chàng vẫn là một con người bình thường, không bay lên không trung, vẫn là con người tầm thường phải ăn uống, phải mặc ấm, và vẫn bị bệnh tật như bao người khác.

Một hôm, chàng bèn vào núi thăm đạo trưởng và vấn đạo. Chàng vào hang mà không thấy đạo sĩ ở đâu. Chàng tìm kiếm khắp nơi. Chàng lo sợ đạo sĩ thầy mình bị cọp xơi hay ngã bệnh nằm chết ở một nơi nào đó. Chàng hốt hoảng đi sâu vào các hang bên cạnh. Chàng nghe tiếng người rên. Chàng bước vào thì thấy ba, bốn người đàn bà ,con gái trần truồng tay chân bị trói nằm trong động. Chàng hỏi han và cởi trói cho họ. Họ cho biết họ bị hồ ly bắt về hãm hiếp ngày đêm. Chàng bèn bảo họ trốn về quê và phải giấu kín việc này vì hồ ly tinh có thể báo thù.
Sau khi họ đi thì chàng thức ngộ ra rằng dù dương vật bị cắt đi nhưng khi nhìn đàn bà, con gái lõa thể, lòng chàng vẫn sục sôi lửa dục.

Năm đó, xứ Nghệ mất mùa, khắp nơi đói kém, Hùng phải tha phương cầu thực. Chàng ra đến Thanh Hóa. Khi đến Tĩnh Gia, trông thấy một nàng áo trắng dắt một con hầu nhỏ đang đi ở phía trước. Một lần cô gái quay đầu lại, thì ra khuôn mặt diễm lệ ít ai sánh được. Gót sen bước có vẻ chậm rãi. Cô gái quay sang nói với con hầu:
- Thử hỏi chàng xem có phải định đến Đông Sơn hay không?
Con hầu bèn gọi chàng hỏi. Hùng hỏi lại rằng có việc gì. Cô gái đáp:
- Nếu chàng đi Đông Sơn thì xin gửi phong thư.
Hùng lúc ra đi vốn cũng chưa định đi đâu nhưng muốn lấy lòng giai nhân nên nhận lời. Cô gái liền rút lá thư đưa con hầu, con hầu trao lại cho chàng. Hỏi họ tên quê quán người nhận thì nàng đáp:
- Họ Vương ở làng Đông Tiến.
Chàng bàn đáp thuyền mà đi. Ðến được huyện Đông Sơn vào lúc trời đã chiều tối. Hỏi thăm thôn gái họ Vương thì chẳng một ai biết cả. Ðành nhắm hướng Bắc mà đi, được chừng bốn năm dặm thì trăng sao đã hiện lên nhấp nháy, cỏ dại thơm lừng trải dài mờ cả mắt, chốn đồng không chẳng có lấy một quán trọ nào; tình cảnh thật khốn quẫn. Nhìn thấy một ngôi mộ xây đá bên đường, nghĩ muốn nằm nghỉ quách bên ngôi mộ đó, nhưng lại khiếp sợ hổ lang. Bèn ôm cây trèo lên, ngồi chồm chỗm trên ngọn cao. Nghe tiếng thông reo xào xạc, côn trùng tỷ tê, trong lòng thảng thốt, hối hận như thiêu như đốt. Thốt nhiên nghe bên dưới có tiếng người. Cúi đầu nhòm xuống, thì rành rành đã là một nơi sân viện; một cô gái xinh đẹp ngồi trên phiến đá, hai con hầu vấn tóc châm đuốc hoa đứng hầu hai bên. Người đẹp quay đầu sang bên trái bảo:
- Ðêm nay trăng sáng sao thưa, gói trà bà Vương vừa tặng có thể đem pha một ấm uống thưởng thức đêm thanh được đấy.
Chàng nghĩ đây hẳn là ma quỷ, trong mình sởn cả gai ốc, nín hơi không dám thở. Chợt một con hầu nhìn lên nói:
- Trên cây có người.
Cô hãi kinh hãi đứng bật dậy kêu lên:
- Trẻ ranh lớn mật ở đâu dám mò đến đây nhòm trộm người khác!
Chàng cả sợ, không còn chỗ nào để trốn nữa, đành ôm cây tụt xuống, phục xuống đất xin tha thứ. Cô gái đến gần, đưa mắt nhìn qua một lượt, chợt đổi giận làm vui, kéo chàng dậy cùng ngồi. Chàng liếc mắt ngó nàng, thì tuổi khoảng mười bảy mười tám, vẻ người xinh đẹp có một. Nghe giọng nói cũng tiếng vùng này, nàng hỏi:
- Chàng đi đâu đây?
Ðáp rằng:
- Có người nhờ đưa giúp lá thư.
Nàng nói:
- Ðồng hoang lắm trộm cướp, ngủ giữa trời sương rất đáng ngại. Nếu chẳng hiềm nhà tranh vách đất, xin mời vào nghỉ tạm.
Nói rồi đưa chàng vào nhà. Trong nhà chỉ có một chiếc giường, nàng sai con hầu sắp hai tấm chăn lên đấy. Chàng tự thẹn thân hình khiếm khuyết, xin nằm ở dưới đất. Nàng cười đáp:
- Khách quý đến nhà, con gái đâu dám thất lễ, đòi nằm cao hơn khách
Chàng không biết tính sao đành phải nằm chung một giường, nhưng trong lòng hoang mang lo lắng, không dám tự tiện co duỗi. Chẳng bao lâu, cô gái luồn bàn tay nhỏ nhắn qua lớp chăn, cấu nhẹ vào đùi chàng. Chàng vờ ngủ, như không biết gì. Lại một chốc nữa, nàng mở chăn ra chui hẳn sang, lay chàng, chàng vẫn nằm im không động. Nàng thuận tay lần xuống thám thính chỗ kín, bỗng ngừng ngay lại, dáng buồn thiu, rồi thiểu não lật chăn trở dậy; giây lát nghe có tiếng khóc. Chàng bàng hoàng cả người, không biết chui vào đâu cho hết thẹn, lại giận mình sao ngu xuẫn, ngông cuồng. Cô gái gọi con hầu thắp đèn lên. Nhìn thấy mặt nàng còn ngấn lệ, con hầu kinh ngạc có điều gì buồn. Nàng lắc đầu đáp:
- Ta tự thương phận mình bạc thôi!
Con hầu đứng trước giường, nhìn chằm chằm xuống mặt chàng. Nàng bảo:
- Hãy gọi anh ta dậy rồi bảo xéo đi!

Nghe mấy lời ấy chàng bội phần xấu hổ. Lại thêm lo đang giữa đêm hôm, tối tăm mù mịt chẳng biết đâu mà đi. Giữa lúc còn dùng dằng chưa quyết đi một người đàn bà đẩy cửa bước vào. Con hầu thưa:
- Bà Vương đã về.
Chàng hé mắt nhìn trộm thì thấy bà này tuổi đã ngoại năm mươi, nhưng còn giữ được phong vận. Thấy cô gái chưa ngủ, bà liền hỏi duyên cớ. Nàng chưa kịp đáp thì lại thấy trên giường có người nằm, bèn hỏi:
- Nằm cùng giường là ai đấy?
Con hầu trả lời thay:
- Lúc tối có một chàng trai trẻ đến đây xin ngủ nhờ.
Bà liền cười:
- Biết đâu con Tám hôm nay vui vầy đuốc hoa cơ chứ!
Chợt thấy cô gái ngấn lệ chưa khô, bà kinh ngạc hỏi:
- Ðêm hợp cẩn mà lại buồn bã khóc lóc không phải cách; chẳng lẽ chàng ta thô bạo lắm sao?
Nàng không đáp, mặt càng thêm âu sầu. Bà ta định kéo vạt áo để nhìn rõ chàng, vừa động đến áo thì phong thư rơi xuống giường. Nhặt lên xem bà bỗng sợ hãi nói:
- Đây là thư của con gái tôi đây mà.
Mở ra đọc, bà than lên một tiếng chua xót. Cô gái hỏi nguồn cơn thì bà đáp:
- Ðây là thư của con Năm, con gái ta báo tin nhà, nói rằng chồng nó đã mất, nó nay trơ trọi không nơi nương tựa. Chưa biết tính thế nào.
Cô gái tiếp:
- Ban nãy anh ta nói là chuyển giúp lá thư cho ai đó, may mà tôi chưa đuổi đi.
Bà già gọi chàng dậy, hỏi rõ nguyên ủy lá thư. Chàng kể tình đầu. Bà bảo:
- Xa xôi làm phiền lặn lội đưa thư, nay biết lấy gì báo đáp!
Lại ngắm kỹ chàng rồi cười, hỏi:
- Vì sao lại làm trái ý cô Tám?
Chàng đáp:
- Chẳng biết mình có tội gì.
Bà quay sang hỏi cô gái. Nàng than rằng:
- Chỉ thương cho thân mình, sống đã vớ phải anh chồng lại cái, chết cũng lại nhà đứa bị thiến mà ăn nằm. Vì thế mà tủi thôi.
Bà già quay lại nhìn chàng nói:
- Thông minh linh lợi thế này, vốn là trống mà hoá ra mái ư? Thôi thì khách nhà tôi, không thể làm phiền người khác mãi thế được.
Nói rồi dẫn chàng sang chái nhà phía Ðông, đưa tay sờ xuống khố mà khám nghiệm, rồi vừa cười vừa nói:
- Chẳng trách nào con Tám khóc hết nước mắt cũng phải. Nhưng may vẫn còn chút cuống rễ. Còn có thể cố sức được.
Bèn khêu đèn, lục hết hòm rương, lấy ra một viên thuốc màu hồng trao cho chàng, bảo nuốt ngay, lại dặn nhỏ rằng đừng cử động. Rồi đi ra.

Còn lại một mình chàng nằm nghĩ ngợi, không biết thuốc chữa chứng bệnh gì. Chừng khoảng canh năm tỉnh dậy, cảm thấy dưới rốn một luồng hơi nóng xông thẳng vào chỗ kín, lại lùng như có vật gì treo ở khoảng dưới háng. Ðưa tay sờ thử, thì ra mình đã thành một gã đàn ông hẳn hoi. Trong lòng mừng đến thảng thốt, giống như vị thượng quan thình lình được trao ngọc báu.

Khi hừng đông lờ mờ ở chấn song thì bà già trở lại, đem bánh mới hấp vào buồng cho chàng, lại dặn hãy cứ ngồi yên, rồi khoá trái cửa lại, ra ngoài nói với cô Tám rằng:
- Anh chàng vất vả mang thư đến đây, hãy giữ lại đấy, gọi con Năm về, cho nó kết nghĩa chị em. Với lại, cũng phải đóng cửa để khỏi người ta buồn chán.
Nói rồi ra cửa mà đi.

Chàng quẩn quanh mãi đâm buồn, thỉnh thoảng lại đến gần khe cửa, y như con chim ngó trộm qua nan lồng. Trông xa thấy cô Tám thì lòng thèm muốn nổi lên, cũng muốn gọi lại báo rõ sự tình, nhưng e thẹn ngập ngừng nên lại thôi. Mãi đến tối mịt bà già mới dẫn con gái trở về. Vừa đẩy cửa đã lên tiếng:
- Ðể sầu muộn giết mất lang quân rồi! Con Năm hãy vào mà bái tạ đi!
Cô gái gặp trên đường mấy bữa trước rụt rè bước vào, ngước nhìn chàng, e ấp vái chào. Bà mẹ bảo họ gọi nhau bằng anh em. Cô Tám cười:
- Gọi là chị em gái cũng được.
Rồi cùng kéo nhau ra gian giữa, ngồi quay quẩn quanh mâm rượu. Uống được vài chén, cô Tám hỏi đùa:
- Người hoạn thấy sắc cũng động lòng chứ?
Chàng đáp:
- Thì chân què vẫn nhớ đến giày; Mắt loà vẫn cứ loay hoay muốn nhìn mà!

Ai nấy cùng cười rộ. Bà già lấy cớ cô Năm vừa đi đường mệt nhọc, ép cô phải đi nghỉ. Bà mẹ quay sang cô Năm, bảo cùng nằm chung với chàng. Cô Năm xấu hổ mặt đỏ bừng, không chịu đi. Bà mẹ bảo:
- Ðây là nam mà cũng là gái còn có gì mà sợ?
Rồi giục hai người vào buồng, lại dặn riêng chàng:
- Trong thì làm rể ngoài cứ vờ làm con ta cũng được.
Chàng mừng rỡ, nắm cánh tay nàng dắt lên giường. Như dao sắc mới mài lần đầu đem thử, khoái trá thế nào cũng có thể biết rõ. Trong lúc đầu gối tay ấp, chàng hỏi nàng:
- Cô Tám là người như thế nào?
Ðáp:
- Là ma đấy. Tài sắc vô song nhưng số phận lại thường gập ghềnh trắc trở. Lấy phải cậu út nhà họ Lê , bị bệnh liệt dương, mười tám tuổi đầu vẫn chẳng nên hồn. Vì thế ẩn ức không vơi được, ôm hận mà chết.
Chàng thất kinh, ngờ cô Năm cũng là ma. Nàng nói:
- Nói thật với chàng, thiếp chẳng phải ma mà là hồ. Cô Tám sống lẻ loi không có đôi mà mẹ con thiếp lại không có nhà, nên mượn tạm căn nhà này ở nhờ.
Chàng rất ngạc nhiên. Nàng nói:
- Ðừng ngại. Tuy là ma là hồ, nhưng không gây hoạ cho nhau đâu.
Từ đấy, hàng ngày họ thường cùng nhau chuyện trò, yến ẩm. Dẫu biết cô Tám chẳng phải là người mà lòng chàng vẫn quyến luyến nhan sắc. Chỉ hận một nỗi muốn được hiến cho nàng mà không có dịp. Chàng vốn là người hoà nhã, lại giỏi yêu chiều pha trò, nên dần được cô Tám rất thương.

Một hôm, mẹ con họ Vương có việc đi vắng, lại đóng cửa nhốt chàng ở trong buồng. Chàng tức bực, loanh quanh trong nhà mãi rồi đứng cách lần cửa gọi cô Tám vào. Cô Tám bảo con hầu đem chìa khoá ra thử, mấy lượt thì cửa mở. Chàng ghé tai xin gặp riêng. Cô Tám bảo con hầu đi chỗ khác, chàng liền kéo nàng lên giường và nằm áp lại. Nàng đùa cợt, đưa tay sờ phía xuống dưới rốn mà bảo:
- Ðến là tiếc! Chỗ này lại khuyết mất rồi!
Nói chưa dứt lời thì tay đã chạm phải vật gì, to hơn một nắm, hoảng hốt kêu lên:
- Sao trước lờ mờ có thấy gì đâu mà nay đã lớn vổng lên nhanh thế?
Chàng cười đáp:
- Trước xấu hổ vì phải sắm vai khách nên nó rụt lại. Nay bị phỉ báng quá không chịu nổi, nên nó làm con ếch giận dữ đấy thôi!
Bèn cùng nhau giao hoan.

Xong xuôi nàng mới chợt nghĩ ra, tức tối nói:
- Thì ra nay mới biết đóng cửa là có duyên cớ. Hồi trước cả hai mẹ con lênh đênh không nơi nương náu, đã nhường nhà cho mà ở. Rồi con Năm theo học thêu thùa, cũng lại hết lòng bày vẽ, không giấu giếm tí gì. Thế mà nay lại sinh lòng đố kỵ, giấu diếm.
Chàng phải lựa lời khuyên giải, lại lấy tình thực mà nói, nhưng cô Tám vẫn hậm hực mãi. Chàng bảo:
- Giữ kín đấy nhé! Bà Vương dặn tôi nghiêm lắm.
Nói chưa dứt lời thì bà Vương đã đẩy cửa bước vào. Hai người vội vàng nhỏm dậy. Bà Vương trừng mắt hỏi:
- Ai mở cửa?
Cô Tám cười chặn lời, tự nhận mình mở cửa. Bà Vương càng giận, quát mắng mãi không thôi. Cô Tám vẫn cười mỉa, đáp:
- Mẹ này mới thật nực cười chứ! Ðã là trượng phu mà bất lực thì còn làm được gì nữa?
Cô Năm thấy mẹ mình và cô Tám chủ nhà ra sức khích bác lẫn nhau, trong lòng không yên, bèn đứng ra can ngăn, cả hai mới đổi giận làm lành. Cô Tám lời lẽ dẫu gay gắt, nhưng xem từ đấy đã muốn nhún mình coi cô Năm làm chị. Từ đó, cả nhà sống vui vẻ.
Nhân buổi thung dung, cô Tám nói chuyện cũ.
Cô hỏi:-Tại sao chàng bị thiến? Ai thiến chàng? Phải chăng chàng muốn làm thái giám trong cung?
Chàng bèn nói thật. Cả hai bà vợ cùng cười ngặt nghẽo. Cô Năm nói:
-Chàng bị người ta lừa dối rồi! Trong Hồng Sơn, phần nhiều Hồ ly giả đạo sĩ. Họ là anh em, chú bác của thiếp. Thần tiên và chân tu đều ở trên trời. Ở thế gian, ai xưng là thần thánh, hy sinh tình yêu, diệt dục để phục vụ quốc gia và đạo pháp, e rằng phần lớn là những con yêu râu xanh, là những kẻ đại gian, đại ác.


No comments: