Saturday, September 8, 2012

NGUYỄN HỮU HÙNG * HOA SEN

Một Đóa Hoa Sen Trôi Giạt Trong Dòng Đời

Có những lúc tâm hồn mình cảm thấy có một chút bơ vơ trống vắng, tửơng chừng như đang mơ mộng về một khỏang thời gian hư vô nào đó va øtôi đã trở lại với hình ảnh ngừơi em bé gái khỏang 12 hay 13 tuổi cách đây hơn hai mươi năm về trước tại một vùng nghèo nàn, hẻo lánh; nơi mà tôi đã trãi qua nhiều kỷ niệm đau thương và tưởng chừng tôi đã nằm yên dứơi lòng đất do những viên đạn của những ngừơi Việt nam tự hào là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến vừa qua.
Thời gian năm 78 là lúc mà tinh thần tôi vô cùng căng thẳng vì sau nhiều lần tổ chức vựơt biên bị đổ vở vì vừa bị lừa gạt và vừa bị anh em trong cùng một tổ chức chóng cộng phản bội, nên tôi phải ngày đêm phiêu bạt sống ngòai vòng luật pháp trong các vùng quê hẻo lánh để lẩn tránh những bộ mặt đang theo dõi, rình rập và tìm kiếm bắt tôi. Tôi phải trà trộn vào những ngừơi nông dân chân lấm tay bùn nhưng tất cả đều là những ngừơi có dư thừa tình ngừơi một cách cao đẹp. Họ đã chia cho tôi phần ăn của họ vỏn vẹn chỉ có hai chén cơm, vài trái cà dòn và một chút nắm nêm, hay ít muối tiêu v.v...Buổi ăn trưa thật sự quá đơn giản cho một ngừơi dân lao động nặng nhọc như họ. Tất cả đều niềm nở và vui vẽ đón tôi gia nhập vào đội sản xuất với họ cho dù khả năng của tôi chưa bằng một nữa của một em bé nhỏ nhất trong đội mơí mừơi hai tuổi . Chính những cử chỉ vụng về, mệt nhọc của tôi càng gây cho họ với những nỗi thương yêu hơn. Tôi còn nhớ, có một ngừơi, đúng hơn là một cô nhìn tôi đang làm việc chung với họ, cô đã nói “ thật tội nghiệp cho anh quá, phần tụi em thì số phận đã an bài sống ở nơi thôn dã này, phải vật lộn vơí thiên nhiên và sự cực nhọc để kiếm miếng cơm mà sống, chứ còn anh, không thể nào làm những việc như tụi em phải làm “.
Tôi rất cảm động về lời cô đã nói, tôi cũng muốn chảy nứơc mắt nhưng đành phải câm nín vì chính mình đâu có khác gì họ, vẫn là con ngừơi bình thừơng, vẫn phải bon chen để dành sự sống, nhưng thực tế mình là kẻ bất hạnh hơn họ vì là ngừơi sống ngòai vòng luật pháp. Không hộ khẩu, không chứng minh nhân dân mà chỉ là một chứng minh thư giả tạo mà không ai biết. Sự sống chỉ có ý nghĩa khi mình tự đem sức mình ra cùng với sự lương thiện của mình đối với ngừơi và với đời. Chính vì sự lương thiện và liêm sĩ mà tôi chấp nhận cuộc sống không tương lai và nguy hiểm đến tính mạng như thế này.
Trở lại với giây phút bơ vơ nói trên đã xảy ra với tôi vào buổi chiều ba mươi Tết Việt Nam tại vùng đất lạnh này khi mà tất cả mọi ngừơi trong gia đình đang đòan tụ để cùng đón mừng năm mới bên Việt Nam thì bên này lòng tôi càng se sắt lại hơn . Chưa bao giờ sau hơn hai mươi năm tôi đưọc đứng trứơc bàn thờ ông bà như năm nào khi còn thơ ấu, bên mẹ cha và anh chị em đầây đủ trong bộ áo quần mới bằng vải Khaki. Ngồi bên ly trà, bên ngòai tuyết càng lúc càng đổ xuống nhiều, càng thấy cỏi lòng trống vắng thêm trôi theo những bông tuyết rơi trên mặt đất họăc phất phơ dính lấp vào những cành cây khô khan không một chiếc lá xanh còn sót lại. Có lẽ bên này, mùa Đông là mùa chết. Cây cỏ chết, mây chết, gió chết, thời gian cũng chết luôn .Con ngừơi cũng chết. Chết lạnh, chết đíến, chết từ lúc nào. Tôi cũng chết theo với giây phút bơ vơ nhìn qua cửa sổ, không còn nhìn thấy tuyết rơi nữa nhưng tôi gặp lại đứa em gái trong đội sản xuất hơn hai mươi năm về trứơc. Em vẫn như thế, vẽ mặt hồn nhiên của em , khuôn mặt giống Phật Bà Quan Âm như đúc. Chính em đã cứu sống tôi, đã vén mở lại cho tôi nhận thức lại cái con ngừơi chân thật của mình mà từ bao lâu nay tôi đã bỏ quên nó như bỏ quên một cái gì quý báo nhất mà không thể tìm lại đựơc.
Trong thời gian ngắn phải trốn lánh công an cộng sản, tôi phải sống nhờ cậy vào ngừơi em gái này, một ngừơi có thể nói rằng nghèo nhất trên thế gian này nhưng ngựơc lại em là ngừơi giàu nhất trên cả vũ trụ.
Chỗ em ở chỉ là một căn lều tranh nhỏ che bởi những tấm lá buôn cũng ngừa đựơc mưa và gió. Mái tranh tuy không dầy lắm nhưng cũng che đựơc mưa nắng quanh năm. Trứơc nhà là một cái lu đất do ngừơi Chàm sản xuất chứa nước uống. Lu nứơc có vẽ quá đơn sơ nhưng có đặc tính hay mà không ai hiểu nỗi cái huyền diệu của nó. Tuy rằng trong buỗi trưa hè nóng bức nhưng những giọt nứơc múc lên từ trong cái lu này sẽ làm cho con ngừơi thỏai mái vô cùng khi uống xong từng hóp nước, những giọt nứơc mát rựơi của ngừơi dân miền thôn dã.Bên hông nhà là một ngăn nhỏ, có cái bếp bằng đất , một cái giỏ mây đựng vài cái chén, vài đôi đủa, một cái nồi đất và một cái chảo. Đó là gia sản của em do cha mẹ để lại.
Tôi chỉ sống tạm trong một tuần lễ nhưng đã nhận thấy ở em, một con ngừơi lạ thừơng. Em không phải là một vị tu hành nhưng đạo hạnh của em chính là của một vị Bồ Tát. Mỗi buỗi cơm chiêù, em không dùng cơm như những gia đình thông thừơng khác. Em ngồi thật ngay ngắn theo thế ngồi thiền định, em trộn cơm, rau ,đậu vào chung một tô. Em nâng bát cơm lên đọc mừơi lần danh hiệu Quan Thế Âm Bồ Tát rồi em cầu nguyện cho cha mẹ em đươc siêu thóat, em cầu nguyện cho tất cả những ngừơi khác không còn hận thù, sống bằng tình thương yêu thật sự của con người. Thật là đơn giản, không cao xa, không văn từ kinh điển chi cả. Em ăn thật từ tốn, chậm rãi như các vị tu khất sĩ.
Tôi có dịp tâm sự với em về cuộc sống của em, về gia đình em, và nguyên do nào em có những cử chỉ lạ thừơng như vậy. Em đã tâm sự với tôi bằng những lời êm diệu của một vị sư giảng đạo cho tôi. Em nói : “ Mẹ em trứơc khi qua đời có nói lại với em những lời sau cùng rằng, dù trong hòan cảnh nào, họ có tàn ác giết chết cha con trong tù cải tạo, con cũng nên tha thứ cho họ vì họ là những ngừơi chưa hề biết Phật pháp là gì. Con hãy tự lo cho con, con ngừơi chính của con là cái tấm lòng của con đó chứ không phải là cái xác thịt đau khổ này. Con phải sống bằng tình thương yêu thật sự với mọi ngừơi,con phải ngay thẳng, không sợ ai uy hiếp vì con có ngài Quan Âm lúc nào cũng ở bên cạnh của con và con cũng không nên uy hiếp bất cứ ngừơi nào yếu kém hơn con. Con nên cứu giúp mọi ngừơi dù con không có một hột gạo chăng nữa.Cái tấm lòng rộng rãi, thương người và biết ơn mọi ngừơi và xã hội đã đem lại cho con tất cả những gì họ có, chứ con không thể nào tự mình cung cấp đầy đủ những nhu cầu cho con đựơc. Dù con có tiền rừng bạc biển chăng nữa con cũng không mua đựơc cái tình ngừơi của những ngừơi khác đối với con. Những gì con có, con nên phân chia cho những ngừơi quanh con khi đói khổ hơn con hay bị họan nạn cần sự giúp đở của con. Con nên nhớ, trứơc khi ăn cơm, con phải niệm Ngài Quan Thế Âm để ngài gia hộ cho con và Ngài gia hộ cho tất cả chúng sinh. Mẹ không cùng con đi hết trọn con đừơng , mẹ bỏ dở để con một mình nhưng mẹ lúc nào cũng ở bên con. Con nhớ là con không đựơc khóc lúc mẹ ra đi, mẹ chỉ cần con niệm Ngài Quan Thế Âm cho mẹ là đủ rồi.”
Tôi rời em trong một đêm không định đựơc vì có chuyến vượt biên đột ngột. Tôi hết lòng nài nĩ em ra đi để hi vọng em sẽ lập lại cuộc sống mới khá hơn nhưng em vẫn từ chối vì em không thể nào làm sai lời mẹ em đã dạy.
Tiếng địên thọai reo làm tôi giật mình, những gịot nứơc mắt còn trên mí mắt. Tôi vội gọi ngay điện thoại về Việt nam để tìm lại em dù nhiều lần trứơc đây tôi đã nhờ nhiều ngừơi tìm kiếm em nhưng tất cả đều vô vọng vì sau ngày tôi vựơt biên ra đi thì căn lều đó cũng mất luôn không có dầu tích gì còn sót lại và không ai biết ngừơi con gái đó đi đâu và ở đâu.
Tôi càng bàng hòang thương tiếc ngừơi con gái có hạnh nguyện Bồ Tát ấy mà tôi chưa hề có dịp gặp lại em hay ít nhất cũng đựơc nghe tin tức về em. Hình ảnh ngừơi con gái chính là một đoá hoa sen còn sót lại trong vũng bùn đất nứơc. Đóa sen lạc lòai trong một xã hội mà nhân tâm tan nát nhưng em vẫn sống như một vị tu sĩ tinh tấn và chuyên cần để cảm hóa tôi và giúp tôi sống lại bằng cuộc sống chân thật nhất của mình. Tôi thừơng tự nghĩ, có lẽ ngừơi em gái đó chính là hiện thân của ngài Quan Thế Âm đã thị hiện để giúp tôi vựơt qua những lúc nguy nan nhất trong đời.
Chiếc ghe vựơt biên của tôi chỉ có một động cơ, mang theo hai trăm lít dầu, vài thùng nứơc nhưng đã chở trên ba mươi ba ngừơi lớn nhỏ với hi vọng chỉ cần đến đựơc hải phận quốc tế thì sẽ có tàu cứu vớt. Chiếc ghe bị vô nứơc khá nhiều và sắp sưả bị chìm vì cơn bảo sắp kéo đến, bầu trời đen và vô cùng kinh rợn, bỗng nhiên một tiếng nỗ vang rền trên không gian, những tia sáng tung toé ra làm mọi ngừơi bừng tỉnh , tự nhiên mọi ngừơi chấp tay cầu nguyện ngài Quan Thế Âm và đúng thật, hình ảnh của Ngài đã hiện ra trong ánh sáng tung tóe đó ,ngài đã chận chiếc tàu chở dầu ngừng lại vàøcứu vớt chúng tôi.
Nguyễn Hữu Hùng
Toronto mùa Đông Nhâm Ngọ.

No comments: