Wednesday, September 5, 2012

SƠN TRUNG * . CẢNH ĐẸP THIÊN ĐƯỜNG


. CẢNH ĐẸP THIÊN ĐƯỜNG

Lư sinh quê ở Thuận Hóa, lấy vợ ở Hà Tiên. Sở dĩ sinh lấy vợ xa như vậy là vì ngày trước, Lư công được triều đình biệt phái vào Nam giúp việc cho Tổng trấn Gia Định thành. Còn bố vợ là Đào công, quê Hà Tiên, đỗ cử nhân được bổ nhậm làm quan tại Gia Định thành, Hai ông gặp nhau, rồi kết bạn uống rượu, ngâm thơ. Hai gia đình trở nên thân thiết, bèn kết thành thông gia. Hai vợ chồng lấy nhau đã năm năm, sinh được hai trai, hai gái. Sau hai ông về hưu trí, Lư sinh theo cha về Thuận Hóa, còn bố vợ thì lui về Hà Tiên.

Mười năm sau, nghe tin nhạc phụ lâm trọng bệnh, sắp qua đời, Lư công tử bèn đem vợ con theo đường biển mà về Hà Tiên. Một đêm, thuyền đậu gần Tháp Chàm, công tử nằm ngủ thì thấy có một mỹ nhân áo tía bước tới cúi chào xin cùng công tử vui chơi. Công tử nghĩ rằng nơi sông hồ, núi non trùng điệp, làm gì mà có giai nhân. Chắc nàng là giống ma Hời hoặc giống Hồ Ly nên không dám gần gũi. Hôm sau, lại có một nữ nhân áo vàng đến, hỏi chàng có muốn đi ngao du không. Công tử nhận lời.

Chàng theo nàng áo vàng ra ngoài dạo cảnh. Nàng hỏi chàng có đi thăm chốn Thiên Đàng hay không. Công tử nghĩ Thiên Đàng chắc phải xa lắm. Chàng hỏi:
-Thiên Đàng ở đâu? Có xa không?
Nàng bảo Thiên Đàng gần đây thôi. Nàng nắm tay chàng đưa chàng bay lên không. Giây phút đến một vùng đất bao la, cung điện trùng trùng điệp điệp. Một bức tường cao rộng bao vây xung quanh Thiên Đàng. Muốn vào phải qua một cánh cỗng lớn, có lính canh gác. Nàng đưa
Công tử đến cỗng, giao Công tử cho người mấy lính gác và nói nhỏ với họ điều gì đó. Một lát sau, bên trong có một mỹ nhân áo xanh chạy ra, chào đón chàng, và nói với người thiếu nữ áo vàng:
-Công tác của đồng chí đến đây là hoàn tất. Đồng chí nên trở về cơ quan.
Thiếu nữ áo vàng chào chàng và chàng cũng chào lại và ngõ lời cám ơn giai nhân.

Thiếu nữ áo xanh mời chàng vào một văn phòng khá rộng rãi, có bình hoa hồng và vài loại hoa khác. Trên sàn nhà trải tấm thảm Ba Tư rất đẹp. và trên tường treo tranh mỹ nữ theo nghệ thuật Trung Quốc đời xưa. Trên án thư có lò hương trầm , mùi trầm bay thoang thoảng trong không gian. Nàng hỏi chàng :-"Đại biểu" quê quán ở đâu? Đến đây du lịch hay tính việc đầu tư? Đại biểu mang vào đây bao nhiêu vàng? Đại biểu có mang châu báu gì không? Đại biểu có quen ai nơi đây không?

Chàng bảo rằng chàng chỉ đi du lịch theo đề nghị của thiếu nữ áo vàng hôm trước. Chàng không có ý định đầu tư. Chàng chẳng quen ai, chẳng có vàng bạc hay châu ngọc gì cả.
Nghe xong, thiếu nữ đưa cho chàng giấy bút bảo khai lý lịch, trong đó phải ghi rõ tam đại tổ tông. Chàng chỉ khai tên cha mẹ, nhưng không biết tên ông nội và ông cố vì thân phụ chàng là một trẻ mồ côi, được một phú ông đem về nuôi dạy. Giai nhân xem qua lý lịch, sắc diện có vẻ giận dữ. Nàng hỏi tại sao lại giấu diếm lý lịch. Nàng gọi một nhân viên đến và nói nhỏ với người này. Người này cúi đầu ra đi, một lát trở lại, nói nhỏ với nàng. Nàng lấy lại sắc mặt bình thường, hỏi chàng muốn đi đâu. Chàng trả lời là muốn đi xem cảnh Thiên Đường.
Nàng vui vẻ nói:-Trên thượng giới, nơi này thuộc Thiên Đường nhưng tên thật là Xứ
" Cáo Lông Đỏ Mặt Trắng". Xứ này có ba nơi là Thượng Thiên Đàng, Trung Thiên Đàng và Hạ Thiên Đàng. Đại biểu muốn tham quan nơi nào?

-Chàng đáp muốn tham quan cả ba.
Nàng đáp:-Đại biểu chỉ có thể tham quan Trung Thiên Đàng và Thượng Thiên Đàng. còn Hạ Thiên Đàng nay đang sửa chữa và xây dựng cho to đẹp hơn mười lần xưa nên chưa cho du khách tham quan.
Chàng bằng lòng.
Thiếu nữ áo xanh bèn ra hiệu cho hai nhân viên dẫn chàng đi. Họ dẫn chàng vào Thượng Thiên Đàng. Quả thật nơi đây sang trọng hết sức, hơn cả vua chúa xứ Ba Tư. hay Anh Quốc. Đi một hồi, hai nhân viên này kêu mệt và khát. Chàng bèn bảo họ dừng chân, tìm nơi nghỉ ngơi, ăn uống. Họ đưa chàng vào một tửu lâu to lớn. Chàng bảo họ cứ tự do ăn uống, tốn bao nhiều, chàng sẽ trả. Hai nhân viên này kêu rượu thịt. Giây lát, rưọu thịt được bưng ra, và lập tức có hơn mười thiếu nữ khác bu xung quanh. Kẻ đấm lưng, người lấy khăn ướp lạnh, người đề nghị khui rưọu này, người thì ân cần mở chai rượu khác, rất nhiệt tình. Có một vài nàng ngồi trong lòng chàng và hai nhân viên kia. Tất cả đều vui vẻ, trẻ trung, không bút mực nào tả xiết. Chàng ở lại với họ thâu đêm. Hôm sau thì đi tham quan Trung Thiên Đường.

Vừa ra đầu đường là chàng thấy nhiều thanh thiếu niên tập võ, đấu kiếm rất ngoạn mục, chỗ nào cũng có những cô gái cầm hoa nhảy múa, cảnh tượng rất vui vẻ. Chàng đi một đoạn thì thấy hàng trăm thanh thiếu niên, ông già, bà cả cầm sách mài miệt đọc.

Chàng hiểu rằng xứ này là Thiên Đường nhưng rất có tổ chức như vua chúa ngày xưa. Thượng Thiên Đàng chính là nơi vua chúa ở, ngày xưa ở trần gian thì gọi là nội cung, nội thành hay cấm cung. Còn Trung Thiên Đường thì chia ra nhiều loại. Một là các cơ quan, bộ viện, nhà thương, trường học và hai là các công xưởng, các nhà hàng, các công ty. Nơi đây là nơi làm việc của các quan lại và nhân viên, nhân dân phải có giấy phép mới được vào. Nhà thương, trường học hay các cửa hàng nơi đây là để dành cho các quan lại. Chàng hỏi nhà tù ở đâu. Cả hai nhân viên rùng mình sợ hãi, đồng thanh bảo rằng đây là thiên đàng, không có nhà tù, chỉ có các trường đại học. Chàng lấy làm ngạc nhiên vì trong kinh thánh có nói đến Thượng Đế đã giam Sa Tăng, sao lại ở đây bảo rằng không. Không lẽ có nhiều thiên đàng, và thiên đàng nơi đây là tốt nhất?

Chàng định bí mật đi thăm Hạ Thiên Đường. Khi hai nhân viên khác đến tìm chàng thì chàng cáo bệnh, xin ở nhà một ngày dưỡng sức. Ăn sáng xong, chàng bèn đi dạo quanh. Chàng kêu xe đưa ra khỏi Thượng Thiên Đàng, qua Trung Thiên Đàng. Hôm nay đường sá vắng tanh, không rộn ràng như hôm chàng đăng ký tham quan. Chàng đi dạo trong Trung Thiên Đàng thì thấy một người đàn bà ốm yếu dắt con đi trong cửa hàng. Nhìn kỹ thì bà chính là người đàn bà đã nhảy nhót ca múa rồi đứng lên choàng một tràng hoa vào cổ chàng trong ngày hôm qua. Chàng tiến lại chào hỏi. và hỏi nàng đi đâu. Nàng đáp nàng được tuyển vào ban ca vũ trong đoàn Công tác ngoại kiều để khi có quan khách đến thì ra biểu diễn. Vì vậy nàng có giấy phép ra vào mua hàng hóa.


Chàng khen nàng múa đẹp. Nàng cười mà bảo: -Đói mê tơi! Đói rụng rời nhưng được lệnh phải biểu diễn.
Chàng khen:- Nhân dân đây từ trẻ con cho đến ông già đều ham học, ham đọc quá nhỉ!
Nàng cười:-Tất cả là trò biểu diễn để chứng tỏ đất nước phần thịnh, dân chúng vui vẻ, yêu chế độ, thích đọc sách báo của Thiên Đình! Thực ra, dân chúng chỉ dùng sách báo của Thiên đình mà chùi. . . .

Đi qua một khu hoang vắng, có hàng rào kẽm gai xung quanh, chính giữa là một toà nhà mấy chục tầng, phía dưới là khu lô cốt, có hàng trăm lô cốt. Chàng hỏi khu này là gì. Nàng đáp đây là nhà tù. Trên kia là tù thường, dưới lô cốt là trọng phạm. Năm mười trọng phạm chung một lô cốt.Tội nhân nơi đây bị xích lại, nhốt trong phòng kín. Trong phòng có hàng trăm, hàng ngàn con vật hình dáng như gián, kiến càng, bò cạp đủ màu sắc, đủ chủng loại và kích cở bu vào cắn chân tay và thân mình. Vào đây coi như bị xử tử vì sau vài ngày không ăn uống và bị hút máu là chết.

Nói đến đây, chàng bỗng nghe tiếng chân người chạy thình thịch, và tiếng chó sủa. Người đàn bà cùng chàng chạy trốn. Nàng đưa chàng chạy qua bụi rậm rồi chạy vào một cao ốc. Cả hai leo đưọc đến tầng ba thì bị lính đuổi kịp. chúng nắm chàng và người đàn bà ném xuống đất qua cửa sổ. Chàng sợ hãi kêu to lên. Giật mình tỉnh dậy mới biết mình nằm mơ.

No comments: